Cô biết Loan Hàm đã nhận được tín hiệu của cô, nhưng không phản hồi, muốn làm gì, làm như thế nào, đều hoàn toàn dựa vào tâm tình của cô.
Loan Hàm còn nói thêm: “Dây xích vàng em mang lên cũng rất đẹp.”
Thân hình Bạch Thược cứng đờ, không dám động, cô có ảo giác nghe được dây xích ở mắt cá chân đang rung động leng keng.
Loan Hàm nhìn cô cười: “Ngồi đi.”
Bạch Thược không dám bước tới, cứng đờ đặt mông xuống ghế, lại nghe được Loan Hàm nói: “Gần đây tôi trở nên béo sao?”
Không béo, Bạch Thược rất thích dáng người lả lướt hiện giờ của Loan Hàm, lúc dán vào mình cảm giác rất thích.
Loan Hàm nói: “Lấy cơm cho tôi ít vậy, cô Bạch định giúp tôi giảm béo hay sao?”
Bạch Thược một lần nữa lấy chén, hung hăng múc hai muỗng lớn biến thành một đỉnh núi nhỏ.
Loan Hàm cười ra tiếng.
Tay Bạch Thược dừng lại, cảm thấy hành động của mình thật sự quá ngây thơ, có chút hối hận, nhưng lại không có khả năng múc trở lại, đành phải đưa tới trước mặt Loan Hàm.
Ăn không hết thì thôi, người lớn như vậy lẽ đem chính mình ăn no chết sao.
Loan Hàm cầm lấy chiếc đũa: “Sao không ăn, ăn đi.”
Nếu chị không trở về, tôi đã ăn uống thỏa thích từ sớm.
Nhưng hiện tại đối mặt với người có ý đồ xấu với mình, Bạch Thược làm sao có thể ăn tự nhiên được?
Đương nhiên xây dựng lại hình tượng đại tiểu thư nhai kỹ nuốt chậm của mình, làm đối phương ở lúc đang OOXX, không đến hình tượng ăn uống hung tàn của mình mà mất hứng.
Loan Nam Minh vẫn trốn phía sau Bạch Thược, đầu đều sắp nhét ở giữa ghế và lưng Bạch Thược.
Bạch Thược sợ cậu dập đầu, xoay người, vỗ trán cậu mềm mại nói: “Tiểu Minh không sợ, chị ở đây, lần sao chị có đi đâu sẽ nói với em……”
Loan Nam Minh nắm thật chặt Bạch Thược, thực rõ ràng không thích nghe những lời này.
Bạch Thược bất đắc dĩ, sửa lời nói: “Được rồi, không có lần sau, chị không đi nữa ở với em được không?”
Này cũng không tính nói dối —— thời điểm Loan Nam Minh tử vong là một vụ bắt cóc, mấy năm nay hành động Loan Hàm động khá lớn, khó tránh khỏi chọc tới một ít người.
Mặc dù biết chị em hai người cảm tình không tốt, nhưng bởi vì Loan Hàm, Loan Nam Minh mới bị bắt cóc.
Loan Hàm đương nhiên không có ý bỏ mặc em trai mình, chỉ là bọn bắt cóc ngay từ đầu đã không muốn chừa đường sống cho Loan Nam Minh, cậu chỉ là cái mồi, chỉ chờ Loan Hàm tới liền lấy súng bắn vỡ đầu.
Vì hai người an toàn, Loan Hàm báo nguy, để cảnh sát xen vào.
Nguyên bản hết thảy thuận lợi, nhưng bởi vì Loan Nam Minh rốt cuộc không phải người bình thường, trong quá trình giải cứu mất khống chế, không chỉ có liên lụy mà trong thời khắc nghìn cân treo sợ tóc Loan Hàm vì cứu cậu mà trúng đạn, mạng của mình còn lo chưa xong.
Nhiệm vụ của Bạch Thược là giữ mạng của cậu trong vụ bắt cóc, hoặc là trực tiếp ngăn cản vụ bắt cóc xảy ra, tương đương với ——cho cậu ta thêm một cái mạng.
Đương nhiên, tử vong không có thời gian cụ thể, mà là một giai đoạn.
Giống như việc, một người sẽ ở nào đó ở tại thời điểm đó bị kẻ thù lái xe đâm chết, Bạch Thược đẩy ra hắn cứu tánh mạng của hắn không tính chân chính hoàn thành nhiệm vụ, rốt cuộc ngày mai hắn có khả năng sẽ bị kẻ thù một cục gạch chụp chết.
Bạch Thược chân chính nhiệm vụ là —— tiêu trừ khả năng làm mục tiêu nhiệm vụ phải chết.
Tỷ như Loan Nam Minh chết thảm, 50% là bởi vì bệnh của cậu, 50% là bởi vì Loan Hàm không quan tâm cậu.
Chỉ cần cải thiện một trong hai, nhiệm vụ Bạch Thược đã có thể hoàn thành gần xong.
Bạch Thược đối Loan Nam Minh cảm giác không xấu, cho nên thiệt tình muốn chữa trị cho cậu thành người bình thường.
Hệ thống: “?” Thật hay giả? Lòng tốt vậy sao?
Bạch Thược: “……” Lần đầu tiên thấy Loan Hàm, liền biết chị ta không phải người dễ trêu chọc, thay đổi chị ta? Kia còn không bằng thay đổi thế giới này.
Cho nên Bạch Thược xác thật có một đoạn thời gian thật dài đều ở bên cạnh Loan Nam Minh.
Nghe xong Bạch Thược an ủi, cảm xúc Loan Nam Minh dần dần ổn định xuống dưới, bắt lấy Bạch Thược tay cũng không như vậy dùng sức.
Bạch Thược trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nhíu lại mày thư hoãn, nàng cười cười: “Vậy chúng ta bắt đầu ăn cơm?”
Nếu là bình thường, dỗ một chút là ăn cơm, nhưng hiện tại có thêm Loan Hàm, có chị ta ở, Loan Nam Minh căn bản không dám quay đầu đi, càng miễn bàn ăn cơm.
Bạch Thược không có cách nào chỉ có thể hống Loan Nam Minh lên lầu đi ăn.
Chiếc đũa Loan Hàm chạm vào cơm trong bát: “Gặp mặt tôi thì muốn chạy?”
“!”Bạch Thược lập tức thu hồi ánh mắt, khó xử mà nói, “Không phải ý này, tiểu Minh rất cảnh giác, thời gian Loan Tổng ở nhà quá ít, chờ thêm một lúc, cậu ấy chậm rãi quen thuộc.”
“Vậy còn em?” Loan Hàm ngẩng đầu xem nàng, “Em muốn ở bên tôi hay nó?”
Loan tổng, cô là tổng tài của một tập đoàn lớn sao so đo với trẻ nhỏ làm gì, ăn com cùng cô? Không phải cả người đã cho cô ăn rồi sao?
Bạch Thược tưởng nói với cô, nhưng thấy ánh mắt chăm chú của Loan Hàm không không dám mở lời.
Bạch Thược nói: “Trong lòng cậu ấy hiện giờ rất yếu ớt, làm bác sĩ của cậu ấy, tôi phải ở bên cậu ấy.”
Loan Hàm nhẹ giọng nói: “Phải vậy không?”
Bạch Thược chần chờ đang chuẩn bị gật đầu, Loan Hàm đã đứng lên, nàng khẽ cười: “Nghe xong những lời này hiện tại tôi cũng thực yếu ớt đâu…… Thể xác và tinh thần yếu ớt ~”