Bạch Thược không nghĩ phá hư hình tượng của mình, tự nhiên sẽ không gặm cục xương lớn trước mặt Loan Hàm.
Nhưng Loan Hàm từng trải qua lửa giận đến phun đại bát của cô, lục thân không nhận, nhíu mày nhìn bộ dáng cô không muốn ăn uống, thấp giọng nói: “Làm sao vậy?”
Bạch Thược lung tung ăn hai muỗng, hàm hồ nói: “Không có gì, không thấy đói?”
Trong lòng cũng đã tính toán chờ Loan Hàm đi xong sẽ càn quét tủ lạnh.
Thịt, cô muốn ăn thịt, thật nhiều thịt.
Loan Hàm gắp cho cô một đũa, nhưng Bạch Thược chọc hai lần, không ăn.
Loan Hàm buông xuống chiếc đũa, hỏi: “Vậy em muốn ăn gì, tôi bảo thím Lý làm liền cho em?”
Bạch Thược lắc đầu: “Không cần phiền phức như vậy.” Vậy cũng tốt rồi. Cô không dám há mồm, sợ nước dãi chảy không ngừng được.
Loan Hàm âm trầm: “Bạch Thược.”
Nghe ra cô đang tức giận, Bạch Thược miễn cưỡng cười cười, nói: “Loan tổng, vốn dĩ tôi ăn khá ít.”
Lời này không có một chút sức thuyết phục, đặc biệt là nụ cười kia, miễn cưỡng còn khó coi hơn khóc, Loan Hàm đau lòng, cũng có hơi hơi tức giận: “Không muốn ăn với tôi? Hay bởi vì lo lắng Loan Nam Minh?”
Bạch Thược ngẩng đầu, vẻ mặt hoang mang, nghe không hiểu cô đang nói cái gì.
Loan Hàm thấy chén cơm của cô vẫn còn hơn phân nữa, hai mày càng dính lại, cô nói: “Em muốn nặng bên này nhẹ bên kia sao?”
Bị hiểu lầm, bị ghen tị?
Bạch Thược còn chưa giải thích, Loan Hàm lại nói bóng gió: “Nếu quan hệ của em với nó tốt đến vậy, vậy thói quen chắc cũng giống nhau, khẩu vị cũng sẽ giống, em không muốn ăn, vậy nó cũng không muốn ăn, kia tội gì phải lãng phí, ngày mai tôi sẽ bảo thím Lý giảm khẩu phần của hai người xuống——”
Không đợi Loan Hàm nói xong, Bạch Thược kẹp lên xương sườn, nhai kẽo kẹt, hận không thể nuốt cả xương.
Ăn xong một một miếng, Bạch Thược lại lập tức đi kẹp miếng thứ hai, vốn dĩ cô liền rất thèm thịt, một miếng này giống như là mở ra chốt, lập tức hóa thân thành máy móc ăn thịt, một ngụm tiếp một ngụm.
Thím Lý hầm thịt là tuyệt nhất, thịt mỡ có dầu, nhưng lại béo mà không ngán, vào miệng là tan, theo yết hầu liền chảy đi xuống, Bạch Thược ăn vài miếng liên tục, đặc sệt nước sốt dính trên khóe miệng, cô vội vàng vươn đầu lưỡi liếʍ, nghĩ đến dáng vẻ bất nhã, lúc này cô mới lấy khăn giấy lau.
Cô ngượng ngùng mà ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy biểu tình không vui của Loan Hàm.
Sao lại thế này? Không ăn không cao hứng, ăn cũng không cao hứng,bá đạo tổng tài sao khó hầu hạ đến thế?
Vốn dĩ đói đến hoảng hốt, chỉ muốn ăn để có thêm sức mà thôi, Bạch Thược không quản được nhiều đến vậy, cô cầm đũa ăn nhanh.
Chỉ là lâu lắm không ăn thịt, đột nhiên tiếp thu nhiều dầu mỡ đến vậy, dạ dày không thích được, lúc ăn tới miếng thứ ba, miệng mới vừa mở ra, thịt còn không có nhét vào đi, cô đã ói tất cả mọi thứ vừa ăn ra ngoài.
Ăn hơi gấp chút, nhưng kỳ thật cũng không nhiều, cuối cùng cũng chỉ dư lại dịch dạ dày, Bạch Thược nôn khan đến nước mắt lưng tròng, nàng giơ tay đi lấy giấy, ngẩng đầu đối diện với khuôn mặt giăng đầy mây đen của Loan Hàm, sợ tới mức lại nôn một chút, hoảng loạn che miệng lại.
“Xin, xin lỗi, tôi sẽ thu dọn ngay.” Trời ơi, người như Loan Hàm, chắc chắn không chịu nổi lúc mình ăn cơm có người phun tại chỗ.
Loan Hàm đã bị cô làm cười ra tiếng: “Tôi làm cho em chán ghét đến vậy sao? Ăn xong vẫn có thể phun ra ngoài?”
“!” Não cô nghĩ gì vậy?
Bạch Thược vội lắc đầu: “Không phải, chỉ là hiểu lầm,tôi chỉ có chút,...NÔN!”
Loan Hàm nói: “Câm miệng!”
Bạch Thược thông minh lên, lập tức câm miệng.
Không hề giải thích, Loan Hàm hoàn toàn tức giận, ánh mắt như trong hầm băng bắn lại đây, âm thanh cũng lạnh lẽo: “Tôi không tin em thật sự thích Loan Nam Minh, rốt cuộc là nguyên nhân gì làm em vì hắn chà đạp bản thân mình?”
Cô cũng cảm thấy kì quái, từ khi biến cố xảy ra, Bạch Thược không hề đề ra đề nghị muốn rời khỏi đây, mỗi lần cò kè mặc cả chỉ quay quanh Loan Nam Minh.