Sau Khi Xuyên Vào Sách, Tôi Và Vai Ác Có Bé Cưng

Chương 14

"Ừm." Dư Niên thở dài, quay người lại, ôm chặt Hạ Tiểu Hạc, áp má mình vào cái gò má thịt của bé con: "Tình cảm của ta và sếp Hạ rất tốt à?"

Hà Tiểu Hạc cũng đành chịu: "Tốt lắm. Papa, papa đã hỏi con rất nhiều lần rồi.”

Dư Niên thấp giọng nói: "Không thể tin được mà." Cậu tiếp tục hỏi: "Ta với cha con có ôm nhau không?”

"Tất nhiên là có rồi."

"Ngu zl.s vậy… Vậy hôn chưa?”

"Không biết."

"Không biết?"

"Lần nào cha cũng bịt mắt con lại, không cho con xem."

“...”

Boss phản diện cũng rất quan tâm đến sức khỏe tinh thần của trẻ em ha.

Dư Niên suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Bé con, con có cảm thấy ta khác xưa không?"

Hạ Tiểu Hạc không chút do dự nói: "Có ạ."

Có, Dư Niên giật mình.

"Khác cái gì?"

"Càng ngốc nghếch hơn ạ."

“..." Dư Niên dùng sức nhéo mông cậu nhóc: “Ngủ đi, không biết học cái đít thúi của bạo quân thời xưa nào nữa."

"Papa ơi, mông con không có mùi hôi đâu."

Hạ Tiểu Hạc nằm trong lòng Dư Niên, rất nhanh đã ngủ rồi.

Dư Niên ôm bé con ngủ say trong tay, vẫn có tinh thần như cũ.

Mỗi khi cậu nhắm mắt lại, đều sẽ nghĩ đến Hạ Hành Khuyết.

Chết thật, cậu đã bị Hạ Hành Khuyết thao túng tâm lý rồi!

*

Ngày hôm sau, sáng sớm.

Ánh nắng ấm áp chiếu vào phòng bệnh, Hạ Tiểu Hạc ôm gối nằm trên giường dụi dụi mắt.

"Papa…”

Hạ Tiểu Hạc sờ sờ chiếc gối bên cạnh, lập tức tỉnh lại, nhìn xung quanh.

Papa mất tích!

Papa sẽ không chạy trốn phải không? Trước đây papa đã muốn chạy trốn!

Hạ Tiểu Hạc nhanh chóng trượt xuống giường, cầm cái đồng hồ trẻ em mà mình đặt ở đầu giường lên, vừa đeo đồng hồ lại vừa bước ra ngoài, còn đang chuẩn bị gọi điện cho cha.

Vậy mà papa lại nỡ lòng bỏ lại một đứa bé đáng yêu như vậy để chạy trốn! Thậm chí còn không mang cậu nhóc theo!

Thật là quá đáng mà!

Hạ Tiểu Hạc mở cửa, đi ra khỏi phòng bệnh: "Quản gia, vệ sĩ, papa mất tích! Nhanh lên!"

Lão quản gia canh ở cửa quay đầu lại, bế cậu bé lên khỏi mặt đất, bế sang phòng bên cạnh.

Phòng bên cạnh, Dư Niên ôm gối ngồi xếp bằng trên giường, Hạ Hành Khuyết ngồi ở trước mặt cậu.

Hai người dường như đang nói chuyện.

Hóa ra papa không hề bỏ chạy...

Hạ Tiểu Hạc mở cửa chạy vào phòng.

Dư Niên hỏi: "Tôi thích nhất đồ ăn vặt ngọt nào?”

Hạ Hành Khuyết nhanh chóng trả lời: "Kẹo sữa nguyên chất."

"Đồ ăn vặt mặn yêu thích của tôi?"

"Cá khô nhỏ Zai Zai, gói màu cam."

"Tôi…”

Sáng hôm nay, Dư Niên dậy sớm.

Cậu tự nói với lòng mình là, nếu Hạ Hành Khuyết biết rõ về cậu, nếu như Hạ Hành Khuyết thực sự thích cậu, nếu...

Sau đó cậu ra ngoài tìm lão quản gia thì liền gặp được Hạ Hành Khuyết.

Hạ Hành Khuyết nói, nếu có vấn đề gì có thể hỏi anh, cho nên Dư Niên bèn hỏi thẳng anh.

Sau một loạt câu hỏi, Dư Niên phải thừa nhận là, hình như Hạ Hành Khuyết còn hiểu cậu hơn cậu nữa.

"Boss phản diện" lại ghi nhớ tất cả sở thích của một người thì lý do cũng quá rõ ràng.

Hạ Tiểu Hạc mặc bộ đồ ngủ hình con bò sữa, chạy lon ton về phía trước, nghi ngờ hỏi: "Papa, hai người đang làm gì vậy?"

Hạ Hành Khuyết nói: “Niên Niên nói, chỉ cần chúng ta hiểu rõ về em ấy, trả lời chính xác một trăm câu hỏi của em ấy, thì em ấy sẽ về nhà với chúng ta.”

"Thật ạ?" Hạ Tiểu Hạc đá giày, leo lên giường, sà vào trong ngực Dư Niên: "Papa, con cũng biết.”

Dư Niên cố gắng giữ bình tĩnh: “Màu may mắn của ta?"

Hạ Tiểu Hạc đột nhiên giơ tay lên: "Màu sắc rực rỡ!”

Dư Niên: "Trái cây ta thích nhất?"

Hạ Hành Khuyết: "Dưa hấu.”

Cha con nhà họ Hạ ù ù cạc cạc đánh lung tung.

Dư Niên cảm thấy bất an, xong phim, thế này bây giờ cậu phải về nhà với họ thật à.

Dư Niên lại nảy ra ý tưởng: "Câu hỏi cuối cùng, cục cưng nhỏ của ta là ai?"

Hạ Tiểu Hạc vội vàng giơ tay: "Là con!"

Hạ Hành Khuyết tuy có chút miễn cưỡng nhưng vẫn nhỏ giọng nói: "Là tôi. Hạc Tiểu Hạc, cha tới trước."

Dư Niên giơ cái đuôi nhỏ lên, đắc ý nhìn bọn họ: "Làm sao đây? Đáp án khác nhau, vậy là trả lời sai rồi, hai cha con có muốn thảo luận chút không?"