Sau Khi Xuyên Vào Sách, Tôi Và Vai Ác Có Bé Cưng

Chương 15

Hạ Hành Khuyết nhìn cậu, dừng một chút: "Không sao cả, Niên Niên, nếu em thật sự không muốn về nhà, vậy thì bỏ qua trăm câu hỏi vừa rồi, không cần phải miễn cưỡng."

Dư Niên nghẹn lại, vô cớ mà thấy có chút xấu hổ: "Chờ một chút, không phải tôi... "

Hạ Tiểu Hạc ôm lấy cánh tay papa: “Dạ đúng rồi, không sao đâu papa, con và cha luôn có thể ở trong bệnh viện với papa. Dù sao bệnh viện cũng là của nhà chúng ta, không phải tốn tiền, cha không đi làm, con cũng không cần đi nhà trẻ. Chúng ta ở bệnh viện."

Dư Niên cố gắng phản bác: "Không phải..."

Hạ Hành Khuyết nói tiếp: “Tôi cũng có một số bất động sản ở nơi khác. Nếu em không muốn về nhà, có thể đến đó ở. Nhưng tôi vẫn hy vọng gia đình chúng ta có thể sống cùng nhau.”

"Nếu nhất định phải tách ra, tôi và Tiểu Hạc cũng có thể khắc phục một chút. Chúng ta sẽ cố gắng hết sức để thích nghi với cuộc sống không có em, nhưng mà... "

Hạ Hành Khuyết cố nén lại nỗi buồn, muốn nói rồi lại thôi.

Hạ Tiểu Hạc thật đáng thương, nước mắt rưng rưng.

Song cũng lên án Ngư Gia Gia bỏ chồng bỏ con, khiến lương tâm Dư Niên cắn rứt.

Dư Niên cố gắng chuộc lỗi: "Ý tôi không phải vậy, hai người đang làm gì vậy? Tôi cũng không có nói là muốn rút lại lời của mình."

Hạ Hành Khuyết lùi lại một bước: "Niên Niên, về nhà xem trước một chút được không? Nếu thật sự không quen thì có thể chuyển đi lần nữa. Rất nhiều giấy tờ của em vẫn còn ở nhà."

Dư Niên che mặt, ngượng ngùng gật đầu: "Ừm.”

Hạ Hành Khuyết cố ý hỏi cậu: "Ừm cái gì.”

Dư Niên nhỏ giọng nói: "Về nhà trước đi."

"Được." Hạ Hành Khuyết nhấc điện thoại lên: "Tôi kêu đoàn xe tới đây."

Dư Niên: ? ? ?

Anh đã chuẩn bị từ lâu rồi phải không?

*

Hạ Hành Khuyết đã sắp xếp mọi thứ xong xuôi.

8 giờ sáng, đoàn xe đã đợi ở tầng dưới bệnh viện.

Lão quản gia dẫn đầu, các dì thu dọn đồ đạc, vệ sĩ đứng từng nhóm ba người đứng cạnh mỗi xe, chuẩn bị trở về biệt thự.

Dư Niên vẫn còn nửa miếng xíu mại chưa ăn xong, thì đã bị Hạ Hành Khuyết ôm lên xe lăn, đẩy vào thang máy.

Hạ Tiểu Hạc xách cái cặp nhỏ của mình, kiên quyết đi theo bên cạnh papa với đôi chân ngắn ngủn của mình.

Về nhà thôi!

Cha con nhà họ Hạ sợ Dư Niên sẽ hối hận giữa chừng nên họ đã sắp xếp hết thảy cho cậu, thậm chí còn không cho cậu đi bộ mà đẩy xe lăn suốt thời gian đó.

Dư Niên nhai miếng cuối cùng của xíu mại khiến gò má phồng lên, lão quản gia mở cửa xe, còn Hạ Hành Khuyết thì bế cậu ôm lên xe, sau đó lại bế Hạ Tiểu Hạc lên, mình thì vòng qua bên kia lên xe.

"Về nhà."

Hạ Hành Khuyết ra lệnh một tiếng, rồi khởi động xe.

Dư Niên nhai miếng xíu mại trong miệng rồi nuốt xuống, quay đầu nhìn sang phản diện lớn nhỏ ở hai bên trái phải của mình.

Bố cục ghế sau như sau:

Boss phản diện (kẹp kẹp) - Dư Niên - (kẹp kẹp) phản diện nhỏ

Phản diện lớn nhỏ đều đã bao vây từ hai phía, kẹp Dư Niên ở giữa, khiến cậu không dám cử động dù chỉ là một cử động nhỏ.

Thậm chí cậu còn không nhớ mình đã lên xe thế nào, chỉ là… cảm thấy Hạ Hành Khuyết tủi thân, còn Hạ Tiểu Hạc thì thấy đáng thương vô ngần, nhất thời cậu đã mềm lòng, như thể đã hứa điều gì đó với phản diện lớn nhỏ.

Sau đó có một hồi trời đất quay cuồng, cậu liền ngồi trên xe.

Chẳng lẽ cậu... bị lừa sao?

Phản diện lớn nhỏ nhìn Dư Niên, vợ/papa mới phát hiện ra sao?

Nhưng không sao cả, họ cũng có kế hoạch khẩn cấp.

"Niên Niên, em có muốn ngủ thêm chút nữa không? Tôi đã chuẩn bị bịt mắt và chăn rồi."

"Papa ơi, papa có muốn bế cừu nhỏ không? Con đã chuẩn bị một công tử cừu nhỏ này."

Dư Niên thử hỏi: "Ta không muốn ngủ cũng không muốn ôm cừu nhỏ, Niên Niên muốn xuống xe, có được không?”

"Không thể."

Cuối cùng Dư Niên cũng nhận ra là mình đã lên thuyền giặc của phản diện lớn nhỏ rồi!

Cho tôi xuống xe! Tôi cần phải quay lại bệnh viện!