Hạ Hành Khuyết đứng quay lưng về phía cửa, đứng trước mặt Dư Niên, có ánh sáng từ chiếc đèn chùm sáng rực từ phía sau chiếu vào, tạo thành một bóng đen hoàn toàn bao trùm lấy Dư Niên trên ghế sô pha.
Dư Niên có hơi sợ anh, bèn trốn ở phía sau, ánh mắt cũng đảo quanh, quay đầu đi mà không dám nhìn anh.
Hạ Hành Khuyết thở dài, đặt máy sấy tóc sang một bên, đôi tay ôm lấy khuôn mặt Dư Niên, làm cậu ngẩng đầu lên.
Dư Niên buộc phải mím môi, chớp chớp đôi mắt, nhìn thẳng vào mắt anh.
"Tôi không phải kẻ ngốc, tôi đâu thể nào mà không nhận ra người mình yêu. Tôi càng không phải là thứ bỏ đi, tôi cũng sẽ không kết hôn với người mình không thích.”
Dư Niên chỗ hiểu chỗ không mà nhìn anh, hình như lời anh nói cũng có lý.
Ánh mắt Hạ Hành Khuyết buồn cười bất đắc dĩ, khóa chặt cậu: “Niên Niên, dùng cái đầu chưa trưởng thành của em suy nghĩ đi, rốt cuộc em sợ tôi cái gì vậy?”
"Anh, đầu của anh mới chưa trưởng thành... "
Đúng lúc Dư Niên đang định phản bác lại thì bên ngoài vang lên tiếng mở cửa.
Hạ Tiểu Hạc mặc đồ ngủ, tựa vào tay nắm cửa, loạng choạng mà mở cửa: "Papa, con tắm xong rồi, tối nay con có thể ngủ với papa được không?"
Hạ Hành Khuyết quay đầu lại, thuận thế buông Dư Niên ra.
Dư Niên xoa xoa gò má mình, thò đầu ra trước mặt Hạ Hành Khuyết: “Được.”
"Yeah.” Hạ Tiểu Hạc reo hò một tiếng, chạy về phía trước, chui vào lòng ngực Dư Niên.
Cu cậu quay đầu lại nhìn Hạ Hành Khuyết: "Cha, cha có muốn ngủ chung luôn không?”
Hạ Tiểu Hạc còn chưa nói xong, Dư Niên đã bịt miệng cậu bé lại.
Ngậm mồm lại nào, bé con này được voi lại đòi tiên hả!
Không những mình ngủ mà còn muốn dìu già dắt trẻ, mua nhỏ tặng lớn thì không được nha!
Hạ Hành Khuyết thấy hành động của Dư Niên, biết cậu không muốn, bèn nói: “Cha còn có cuộc họp, hai người ngủ trước đi.”
"Được rồi.”
Dư Niên ôm Hạ Tiểu Hạc lại, cõng cậu nhóc trên vai, đi về phía giường: "Ngủ đi.”
Lão quản gia đã chuẩn bị sẵn giường cho họ, đặt ba chiếc gối, hai cái lớn một cái nhỏ đặt cạnh nhau.
Dư Niên và Hạc Tiểu Hạc đắp chăn đàng hoàng, mỗi người một cái gối nằm.
Dư Niên quay đầu lại, nhìn thấy bên cạnh rõ là cái gối lớn mà lão quản gia đã chuẩn bị cho Hạ Hành Khuyết.
Dư Niên kéo cái gối lại, ôm vào trong lòng mình, mỉm cười hơi chút xấu hổ với Hạ Hành Khuyết: “Cái gối này tôi ôm, cũng không dư ra. Hôm nay không khéo quá, lần sau đi, lần sau có cơ hội thì sếp Hạ lại tới ngủ… À không, lại đến chơi ha…"
Dư Niên cứ luôn cảm thấy lời mình nói có gì đó không đúng, thật kỳ lạ.
Hạ Hành Khuyết cười một tiếng: "Được rồi, lần sau tôi sẽ đến ngủ. Nếu có chuyện gì thì em kêu người hoặc bấm chuông, tôi ở kế bên."
“Vâng vâng, nếu gặp nguy hiểm tôi sẽ gọi "113"." Dư Niên ôm gối, lộ ra nửa khuôn mặt: "Nhưng cần phải có điện thoại mới gọi được.”
"Không được." Hạ Hành Khuyết từ chối thẳng thừng, tắt đèn giúp họ: "Chúc ngủ ngon."
Hà Tiểu Hạc đáp: "Cha, ngủ ngon.”
Dư Niên tiếp lời: "Sếp Hạ, ngủ ngon."
Hạ Hành Khuyết rời khỏi phòng bệnh, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Căn phòng chìm vào bóng tối, Dư Niên buông chiếc gối trong tay ra, lật người nằm ngửa trên giường thở dài.
Làm sao bây giờ?
Boss phản diện đã bắn một phát súng gϊếŧ chết bia đỡ đạn nhỏ.
Nhưng Hạ Hành Khuyết lại rất tốt với cậu.
Dư Niên đau lòng, Hạ Tiểu Hạc nhấc mông, lặng lẽ chui vào trong ngực Dư Niên, đứa nhỏ ấm áp như một lò sưởi nhỏ vậy.
Cha không có ở đây, Hạ Tiểu Hạc phải gánh vác trách nhiệm nặng nề của gia đình này, là ân cần hỏi han Dư Niên.
"Papa, hôm nay papa thấy khỏe hơn chưa?"
"Khỏe hơn rồi.”
"Vậy hôm nay papa có thấy khó chịu không?"
"Không có."
"Vậy hôm nay papa có nhớ tới chuyện trước đây không?"
"Không có."
Dư Niên còn đang nghĩ đến chuyện “Về nhà”, lơ đãng mà đưa ra một câu trả lời đơn giản.
Hạ Tiểu Hạc hỏi: "Papa, papa không ngủ được à?"