Dư Niên giật mình, đứng dậy: "Làm gì vậy?”
Hạ Hành Khuyết nói: “Đừng đếm gạch nữa, em nhanh đi, nước sắp nguội rồi.”
Dư Niên theo bản năng co rúm vào trong bồn tắm, trốn trong bong bóng.
Quả thực là cậu có hơi nghi ngờ Hạ Hành Khuyết có mắt nhìn xuyên tường đấy, cách cánh cửa mà cũng biết cậu đang làm gì.
Dư Niên cố gắng giấu đi: "Tôi đâu có đếm gạch đâu.”
Hạ Hành Khuyết trả lời: "Ừm."
Một lúc sau, Dư Niên đoán được Hạ Hành Khuyết đã rời đi, cậu lại quay đầu lại nhìn những viên gạch hình thôi trên sàn.
Dư Niên ôm đầu, mím môi: “Làm hại mình quên mất đếm tới đâu rồi.”
Ngoài cửa lại truyền đến một tiếng đập cửa, gõ gõ một chút như là nhắc nhở.
"Tôi biết rồi." Dư Niên thấp giọng nói: "Mà tôi đang đếm là gạch lát sàn, chứ không phải gạch men."
"Ừm." Hạ Hành Khuyết kiên nhẫn nói: "Em ra trước đi, mặc áo ngủ rồi đếm tiếp.”
"Tôi biết rồi." Hai tay Dư Niên bám lấy bồn tắm, đang muốn đi ra ngoài, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lại lùi lại: "Sếp Hạ, anh đi rồi à"
Hạ Hành Khuyết trả lời: "Vẫn chưa, sao vậy?"
"Anh đi trước đi."
"Được.”
Dư Niên trốn vào trong bong bóng, thổi bong bóng trong chốc lát, đợi một lúc rồi mới trèo ra ngoài.
Cậu sợ bị boss phản diện có mắt xuyên tường nhìn thấy hết.
Dư Niên nhanh chóng lau khô người, mặc bộ đồ ngủ rồi mở cửa phòng tắm.
"Tôi không sao." Dư Niên nhìn Hạ Hành Khuyết chớp mắt: "Sao chỉ còn mình anh vậy? Bé con đâu? Lão quản gia đâu?"
"Tiểu Hạc cũng đi tắm, quản gia cũng đang giúp bé con."
"Ồ."
"Tôi sẽ ở lại giúp em."
"Ồ… "
Dư Niên: ! ! !
"Tôi cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, tôi không cần giúp đỡ."
"Chà, em là "bé con 16 tuổi"."
Dư Niên ngồi xếp bằng trên ghế sofa, ngẩng đầu lên.
Hạ Hành Khuyết đứng trước mặt cậu, giúp cậu cởi băng đô trên đầu xuống, rồi sờ sờ vào miếng băng gạc để đảm bảo vết thương không có bị ướt.
Hạ Hành Khuyết vuốt tóc trên trán cậu một chút, cầm máy sấy tóc lên giúp cậu sấy khô chỗ tóc dính nước.
Dư Niên hỏi: "Tôi gội đầu được không?”
Hạ Hành Khuyết nói: “Hôm nay muộn rồi, ngày mai tôi gội giúp em.”
Dư Niên thuận miệng hỏi: "Có bất tiện không? Hay là tôi đợi vết thương bình phục rồi mới gội nhé?"
"Không sao." Hạ Hành Khuyết nói: "Ở nhà có cái ghế nằm như tiệm cắt tóc."
Dư Niên nghẹn lại, nhỏ giọng nói: “Tôi còn chưa nói muốn về với anh mà.”
Mặt Hạ Hành Khuyết không đổi sắc nói: "Được rồi, em có thể từ từ suy nghĩ."
Hai người không nói chuyện nữa, Hạ Hành Khuyết tập trung sấy tóc giúp cậu.
Máy sấy tóc kêu vo vo, lòng bàn tay Hạ Hành Khuyết vừa khô ráo vừa ấm áp, ngón tay anh luồn qua tóc Dư Niên, xen kẽ giữa những sợi tóc, vuốt vuốt ve ve tóc của cậu.
Hẳn là Hạ Hành Khuyết thường xuyên sấy tóc cho cậu nên động tác của anh rất khéo léo lưu loát.
Dư Niên ngẩng đầu nhìn anh, không khỏi phân tâm.
Rốt cuộc cậu có nên về nhà với Hạ Hành Khuyết hay không chứ?
Đây là một vấn đề đáng suy ngẫm.
Hạ Hành Khuyết có thể chắc chắn rằng cậu là “Dư Niên nguyên bản”.
Vậy nhà của Hạ Hành Khuyết là nhà của Dư Niên.
Nói một cách có logic, cậu về nhà mình cũng là chuyện bình thường chứ nhỉ.
Nhưng...
Dư Niên vẫn có chút sợ hãi.
Phản diện lớn nhỏ đều rất tốt với cậu, mà cậu cũng có thể cảm nhận được điều đó.
Nhưng, boss phản diện trong sách ăn cả trắng lẫn đen, khi đến địa bàn của anh, dù “gϊếŧ cá” cũng có thể xử lý không để lọt lưới.
Nhỡ đâu… Nhỡ đâu boss phản diện trở nên bạo lực thì làm sao bây giờ?
Khó chọn quá huhuhu.
Lúc này, tiếng vo vo bên tai Dư Niên đột nhiên dừng lại.
Khi Dư Niên hoàn hồn, thì ra Hạ Hành Khuyết đã tắt máy sấy tóc đi rồi.
Hạ Hành Khuyết nhìn cậu, hỏi: "Em nghĩ đến vấn đề gì thế? Lại nghĩ rằng em không phải là em? Hay là nghĩ rằng tôi không thích em, sẽ bắt nạt em sao?"
Sao anh lại có thể đoán được mọi thứ vậy?
Nhưng Dư Niên tuyệt đối sẽ không thừa nhận: “Không có!"
Chẳng qua Hạ Hành Khuyết quá hiểu rõ cậu, vẻ mặt điên cuồng lắc đầu của cậu, rõ ràng đang là nghĩ một đằng làm một nẻo, nói “Không có” chính là “Có”.