Rồi cậu lại nhìn nhìn đồng hồ, chỉ còn một tiếng rưỡi nữa là 9 giờ.
Nhìn từng người bạn thì chắc chắn là không kịp, thế nên Dư Niên đã nhanh chóng quyết định, hôm nay làm quen với hai người bạn trước, bây giờ chuyển sang vị trí tiếp theo...
Vị trí tiếp theo là gì?
Quên mất.
Vậy chỉ cần miễn cưỡng bắt đầu chơi game là được.
Hôm qua Hạ Hành Khuyết đã đăng nhập giúp cậu, còn làm nhiệm vụ hàng ngày giúp cậu, nên cậu không thể phụ lòng tốt của Hạ Hành Khuyết được.
Dư Niên tự tin bấm vào trò chơi, một bản nhạc xa lạ mà lại quen tai vang lên.
Dư Niên vỗ vỗ đầu mình: "Hình như mình đã nhớ ra cái gì đó."
Phản diện lớn nhỏ nhanh chóng quay lại nhìn cậu.
"Niên Niên?"
"Papa?"
"Có cần kêu bác sĩ lại đây không?"
Dư Niên lật ngược điện thoại lại, cầm bằng hai tay: "Mình nhớ cách chơi game thế nào.”
Phản diện lớn nhỏ quay đầu lại, tiếp tục làm việc của mình.
*
Một tiếng rưỡi sau.
Hạ Hành Khuyết liếc nhìn đồng hồ, thời gian vừa đúng lúc.
Anh đóng tài liệu lại đi, đi đến bên cạnh Dư Niên, nhắc nhở nói: "Niên Niên, đến giờ rồi.”
Dư Niên ôm ôm gối, cầm điện thoại: “Ngay đây, ngay đây!”
Năm phút sau, Hạ Hành Khuyết lại nhìn đồng hồ: "Niên Niên."
Dư Niên điên cuồng bấm điện thoại: "Nhanh, nhanh!”
Lại năm phút sau, Hạ Hành Khuyết nhìn đồng hồ lần cuối, vươn tay về phía Dư Niên, nhỏ giọng nói: “Để tôi.”
Dư Niên còn chưa kịp phản ứng lại thì điện thoại trong tay đã bị anh lấy đi.
"A? Anh cũng chơi sao?" Dư Niên ngẩng đầu lên, nhìn thấy cánh tay mịn màng của Hạ Hành Khuyết.
Hạ Hành Khuyết thấp thấp giọng đáp: "Lâu rồi."
Dư Niên từ trên chỗ ngồi đứng dậy, đứng trên sô pha chuẩn bị quan sát một chút...
Ngay sau đó, nụ cười của Dư Niên biến mất.
"Anh đùa tôi à?!" Dư Niên muốn đánh anh!
Hạ Hành Khuyết thoát khỏi trò chơi, cất điện thoại đi: "Niên Niên, tôi nói "lâu rồi”, không có nói là tôi sẽ chơi."
Anh nói lâu rồi không phải biết à?
Dư Niên sửng sốt: "Hôm qua anh làm nhiệm vụ hằng ngày giúp tôi?"
Hạ Hành Khuyết đã chuẩn bị sẵn bộ đồ ngủ đưa cho cậu: “Tắm rồi đi ngủ."
Dư Niên mím môi, chuẩn bị xuống ghế sô pha.
Bỗng nhiên, Hạ Hành Khuyết nắm lấy tay cậu.
Dư Niên giật mình, quay đầu nhìn lại.
Hạ Hành Khuyết cởi chiếc băng đô lông thỏ màu hồng quấn quanh cổ tay, đặt lên tay cậu.
"Buộc dây buộc tóc lên, đừng để vết thương bị ướt."
Dư Niên có chút chán ghét mà nhìn chiếc băng đô: "Hôm qua chú quản gia chuẩn bị cho tôi cái màu xám.”
"Cái màu xám bị ướt, chỉ còn cái màu hồng."
Dư Niên rút tay lại, căng cái băng đô nhung ra rồi thò đầu vào trong.
Cậu đứng trên ghế sô pha, nên cao hơn Hạ Hành Khuyết một chút, cúi đầu để Hạ Hành Khuyết nhìn một cái: "Như vậy à?"
Hạ Hành Khuyết chỉnh lại giúp cậu một tay: “Được rồi.”
Dư Niên lấy bộ đồ ngủ, nhảy xuống ghế sô pha, rồi quay người đi tắm.
Vừa mới đi tới cửa phòng tắm thì nghe thấy Hạ Hành Khuyết nói: “Đúng rồi, Niên Niên, bác sĩ nói em có thể xuất viện rồi, em muốn về nhà lúc nào?”
Dư Niên ngoảnh đầu lại, dừng lại trước cửa phòng tắm, vịn cửa quay người lại, tai thỏ trên đầu lắc qua lắc lại: "Về nhà? Về... Về nhà ai?"
Hạ Tiểu Hạc lật một trang truyện tranh, thản nhiên mà nói: "Papa, đương nhiên là về nhà của chúng ta rồi."
"Chúng ta?”
Mặc dù về cơ bản chắc chắn rằng bản thân cậu là "bia đỡ đạn nhỏ", nhưng cậu phải về nhà với phản diện lớn nhỏ...
Dư Niên còn chưa nghĩ tới.
Dư Niên sờ sờ tai thỏ của mình: “Không… Không về nhà đâu, đầu của tôi còn chưa ổn lắm.”
Hạ Hành Khuyết nói: "Mỗi ngày sẽ có bác sĩ gia đình đến thay thuốc cho em."
Thấy cậu khó xử, Hạ Hành Khuyết nói: "Em có thể từ từ thích ứng. Không sao cả, chúng ta vẫn có thể ở lại bệnh viện, tôi và Tiểu Hạc sẽ luôn ở bên cạnh em."
*
Trong phòng tắm, nhiệt độ dày đặc.
Dư Niên đeo chiếc băng đô thỏ màu hồng, nằm ở mép bồn tắm đếm số gạch lát sàn.
"Về, không về, về, không về… "
Đột nhiên, Hạ Hành Khuyết gõ cửa ở bên ngoài: "Niên Niên."