Rơi Vào Lòng Anh

Chương 40: Sự thật

Mai Linh sau khi cùng Ánh Dương đi ra từ nhà vệ sinh thì thấy Hoàng Phong hơi thất thần, vẻ mặt đăm chiêu như thể đang suy nghĩ điều gì đó ghê gớm lắm. Thấy vậy, cô liền bước đến nhẹ giọng hỏi, không ngờ lại làm cho hắn giật mình.

- "Có, có chuyện gì sao anh?"

Mai Linh lúng túng khẽ cắn môi, cô quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy Minh đang ân cần chăm sóc cho Ánh Dương, khi này Hoàng Phong mới hồi thần lại, hắn mỉm cười dịu dàng nắm lấy tay cô:

- "Không sao, anh chỉ đang suy nghĩ chút việc trên công ty thôi".

Nghe vậy Mai Linh mới an tâm thở ra một hơi, cô lúc này mới vội quay sang nhìn Minh nói:

- "Chị Ánh Dương có lẽ do ăn đồ cay nóng quá nên bị đau dạ dày, để chị ấy ăn chút đồ thanh đạm thì có lẽ sẽ đỡ hơn".

Ánh Dương sau khi mệt mỏi ngồi xuống bàn thì dựa vào lòng Minh, cô nàng chỉ nhỏ nhẹ nói với anh:

- "Để em ăn chút cháo đi, trong bụng không có gì cũng hơi khó chịu".

- "Được, để anh lấy cháo cho em".

Nghe Ánh Dương nói xong, Minh lập tức lấy chén múc cho cô nàng mấy muỗng cháo nóng, trước khi đút Ánh Dương ăn, anh còn cẩn thận thổi nguội mấy lần.

Mai Linh nhìn cảnh đó thì đỏ mặt cười cười, bất chợt, cô cảm nhận được có một bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt tóc cho mình, lúc ngẩn đầu lên thì vô tình cô bắt gặp phải ánh mắt chất chứa đầy sự cưng chiều của Hoàng Phong, môi hắn hơi cong lên, nụ cười lần này lại có chút gì đó thể hiện sự dung túng.

Cô bé con của hắn hãy còn ngây thơ lắm.

Tối đó sau khi đã trở về nhà, lúc Mai Linh đang nằm mơ màng trong lòng Hoàng Phong chuẩn bị đi ngủ thì đột nhiên hắn nhận được một cuộc điện thoại, là Minh gọi đến, ngay sau khi bắt máy, không biết đầu dây bên kia đã nói những gì nhưng Mai Linh chỉ thấy hắn cong cong khóe môi nhìn cô mỉm cười, một lúc sau mới lên tiếng đáp:

- "Được rồi, mày đừng có kích động nữa, phụ nữ mang thai cần phải nghỉ ngơi, mày mau cho con bé đi nằm đi, sáng mai đưa con bé đến bác sĩ kiểm tra lại cẩn thận là được".

Nghe hắn nói, Mai Linh lập tức tỉnh hẳn khỏi cơn buồn ngủ, cô ngồi thẳng dậy ngạc nhiên chớp mắt nhìn.

Phụ nữ mang thai?

Đợi sau khi Hoàng Phong đã cúp máy xong Mai Linh mới tò mò hỏi:

- "Chuyện gì vậy anh?"

Hoàng Phong bấm tắt điện thoại rồi quay sang ôm cô vào lòng, hắn hôn nhẹ lêи đỉиɦ đầu thơm mát, đáp:

- "Ánh Dương mang thai rồi".

Mai Linh lập tức vùng khỏi vòng tay của hắn, cô hít một hơi, mở to mắt nhìn hắn đầy kinh ngạc.

Ánh Dương, có, thai?!!!!!

Cô chợt nhớ lại biểu hiện của Ánh Dương trong bữa ăn thì lắp bắp hỏi:

- "Nếu vậy, nếu vậy..."

- "Lúc đó người ta đang ốm nghén đó đồ ngốc ạ".

Hoàng Phong nhìn gương mặt hoang mang của cô thì bật cười, hắn đưa tay véo nhẹ đôi gò má ửng hồng một cách đầy cưng chìu, sau đó kéo cô vào lòng mình.

Mai Linh vẫn chưa hết sửng sốt, cô thoáng chốc lại vui mừng thoáng chốc lại âu lo, một lúc sau lại bám lấy tay hắn, vẻ mặt phấn khởi hỏi:

- "Vậy, vậy ngày mai, ngày mai em muốn đi thăm chị Ánh Dương thì có được không anh?"

- "Được, tối mai anh sẽ chở em đến thăm Ánh Dương".

Hắn nói xong liền đắp chăn lại, kiểm tra điều hòa ở nhiệt độ thích hợp rồi choàng tay ôm lấy con thỏ béo đang vô cùng kích động.

- "Bây giờ thì ngủ thôi, đã muộn lắm rồi".

Hoàng Phong đưa tay vỗ vỗ nhẹ vào lưng cô tựa như đang ru em bé, một nụ hôn rơi xuống vầng trán ấm áp, mỗi lời nói cùng cử chỉ của hắn đều tràn ngập sự yêu thương. Mai Linh lập tức cuộn người vào l*иg ngực quen thuộc, tham lam hít lấy mùi Long Diên Hương.

Tất cả những thứ này hiện giờ là của cô, thế nhưng cô lại không biết rõ, nó thật sự có phải của mình không, hay vốn dĩ ngay từ đầu đã là tạm bợ.

Đợi đến khi hô hấp của người phía trên đã bắt đầu nhịp nhàng, Mai Linh liền ngẩn đầu lên nhìn hắn.

Nét mặt cương nghị thường ngày trở nên dịu dàng hơn, đôi mắt phượng quyến rũ nhắm chặt, hàng mi đen nhánh đan vào nhau.

Hắn đã ngủ rồi.

Mai Linh chồm người hôn nhẹ vào đôi môi lạnh buốt, đợi một lúc sau vẫn không thấy hắn có bất kỳ phản ứng gì cô liền rón rén đặt cánh tay đang gác trên người mình sang một bên, đứng dậy rời khỏi giường, khoác chiếc áo mỏng lên đôi bờ vai tròn trịa.

Lúc mở cửa bước xuống vườn, một cơn gió mang theo hơi lạnh thổi đến khiến cho Mai Linh hơi rùng mình, cô co người lại, xoa xoa lên hai cánh tay.

Giọt sương đêm đọng lại trên phiến lá rơi xuống ngọn cỏ xanh dưới chân, vô tình bị Mai Linh dẫm lên, cô đi đến bên chiếc xích đu gỗ rồi ngồi xuống, tay nắm dây thừng hai bên, nhìn thơ thẩn lên bầu trời.

Đêm nay, những vì sao sáng lấp lánh tựa như những viên đá quý đang trải dài trên nền vải nhung đen thăm thẳm, tráng lệ như một dãi ngân hà, thế nhưng người con gái lại không có hứng thú ngắm nó, cô chỉ phóng tầm mắt mình ra xa xăm.

Những suy nghĩ trong đầu khiến cho cô không ngủ được, nó tựa như một cuộn dây bị rối tung lên đan chồng chéo vào nhau, dù cho có nhìn thấy mối gỡ thì cũng không biết nên gỡ từ đâu.

Việc Ánh Dương mang thai đột nhiên làm cô nhớ đến đứa nhỏ của hắn và Huyền My, không, phải nói là con riêng của Huyền My, cô ta mang thai con của người đàn ông khác sau khi đã kết hôn cùng hắn, thế nhưng sau khi biết chuyện, hắn vẫn chấp nhận sẽ bỏ qua mọi lỗi lầm, sẵn sàng yêu thương đứa trẻ đó như con ruột của mình, thậm chí là hạ mình xuống cầu xin cô ta cho hắn một cơ hội dù cho người làm sai không phải là hắn.

Một người đàn ông phải yêu sâu đậm đến mức nào mới có thể chấp nhận được chuyện như vậy!

Suy nghĩ đó khiến cho ngực trái của cô đột nhiên đau đớn đến không thể thở nổi, hắn dành tình cảm cho người con gái ấy lớn như vậy, bây giờ nói buông là buông được sao? Có thật là đã không còn gì không?

Có quá nhiều câu hỏi cô muốn hỏi người đàn ông kia, lời của người trong phòng lúc đó đã nói và sự im lặng của hắn khi ấy khiến cho mọi phán đoán của cô không còn chuẩn xác nữa, sự bức bối như dồn ép trạng thái của cô đến phát điên, đã hơn ba lần cô có ý định sẽ cùng hắn nói chuyện rõ ràng, thế nhưng, cuối cùng vẫn là lưỡng lự...

Khi có một sự việc xảy ra, chúng ta thường có hai xu hướng để quyết định, một là sẵn sàng đương đầu trực diện với nó, hai là lựa chọn trốn tránh. Mai Linh đang ở giữa lằn ranh không biết nên làm thế nào, cô không muốn tiếp tục lừa mình dối người, lại càng không biết sẽ ra sao nếu nghe được kết quả quá tệ.

Sương phủ ướt vai, bóng hình cô đơn của cô vẫn ngồi đó, phía xa, ngay tại ban công của căn phòng có người đàn ông đang nằm ngủ, hắn đã âm thầm đứng đó quan sát cô từ bao giờ.

Hôm sau tài xế đưa Mai Linh và Hoàng Phong đến nhà Minh thăm Ánh Dương.

Nơi Minh ở là một khu biệt thự nằm trong dự án đất vàng cao cấp đã được Hoàng Gia đầu tư rất nhiều vốn, hằng năm, tiểu khu này đã đem lại cho tập đoàn bọn họ một nguồn lợi cực kỳ khủng.

Bảo vệ nhìn thấy chiếc xe quen thuộc thì vội vàng mở barie để xe hắn tiến vào, ở bên trong tiểu khu tựa như một thành phố thu nhỏ, từ sân gofl cho đến nhà hàng, khu vui chơi, hồ bơi, sân tenis,... không thiếu bất cứ thứ gì.

Mai Linh vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc nhìn ra toàn cảnh tiểu khu, tuy là nơi bọn họ ở cũng là một dãy các căn biệt thự cao cấp, thế nhưng không khí ở đó thanh bình yên tĩnh, cảm giác giống một khu nghỉ dưỡng hơn là một đô thị mini sầm uất như thế này.

- "Em có thích ở đây không?"

Hoàng Phong vừa ôm eo, vừa gác cằm lên vai nhìn theo ánh mắt của cô ra bên ngoài hỏi. Có chút gì đó không vui ẩn sau lời nói đó.

Mai Linh quay lại nhìn hắn cười cười:

- "Ở đây đẹp thật, lần đầu em thấy một nơi thế này, nhưng mà, em vẫn thích nhà chúng ta hơn".

Cô biết rõ trong suy nghĩ của hắn có gì, cũng thấy được sự đố kị hắn giấu nơi đáy mắt, không phải vì hắn yêu thích Phỉ Thúy nên khi thấy cô tỏ ra hứng thú với một nơi khác liền khó chịu trong lòng, mà là vì hắn không muốn nhìn cô thoải mái ở nơi không có hắn, chỗ nào có cả bọn họ thì với hắn nơi đó mới là nhà.

Nghe được đáp án mình yêu thích Hoàng Phong liền vui vẻ trở lại, khóe môi cong lên như một đứa trẻ, đầu vùi sâu vào tóc cô hôn hôn vùng cổ trắng nõn, mặc dù trong lòng rất sợ hãi khi chính hắn cũng nhận thấy càng ngày mình càng phụ thuộc quá nhiều vào Mai Linh, thế nhưng hắn lại không có cách nào kềm chế được, chỉ có thể để mặc cô nắm giữ cảm xúc của bản thân.

Lúc đứng trước cửa hàng rào của căn biệt thự màu trắng kem, Mai Linh còn nhìn thấy được Ánh Dương đang đi dạo trong vườn, có một chú chó nhỏ đang quấn quýt dưới chân cô nàng.

Hoàng Phong áp ngón tay vào đầu đọc dấu vân tay, cánh cửa tự động lập tức mở ra, lúc này Ánh Dương mới ngẩn mặt lên, cô nàng vừa nhìn thấy Mai Linh đi đến liền mỉm cười mừng rỡ:

- "Mai Linh".

Mai Linh nghe thấy tiếng gọi bèn chạy bước nhỏ đến, bàn tay chai sần đang nắm lấy tay cô bị hẫng giữa không trung khiến hắn khó chịu nhíu mày.

- "Chị Ánh Dương, chị thấy sao rồi?"

Mai Linh cố gắng nhẹ tay đỡ lấy cô nàng, dù cho chưa thấy quá rõ thứ gì nhưng cô vẫn cảm thấy Ánh Dương giờ đây mong manh như một món đồ sứ quý giá.

- "Chị không sao, em đến đây chơi với chị hả?"

Ánh Dương nắm chặt tay cô không buông.

Mai Linh liền gật đầu đáp:

- "Phải, hôm nay em với anh Phong đến thăm chị..."

Nói đến đây tầm mắt của cô liền hơi chuyển hướng đến chiếc bụng vẫn còn bằng phẳng của Ánh Dương, cô nàng lập tức xoa xoa lên đó rồi thoải mái nói:

- "Vẫn chưa thấy gì đâu, bác sĩ nói thai còn nhỏ, đợi lớn hơn một chút nữa thì bụng chị sẽ to lên".

Vừa lúc đó Minh cũng bước ra ngoài, một bên tay anh còn cầm theo một hộp kẹo mứt trái cây, tay kia cầm ly nước ép, nhìn thấy Mai Linh và Hoàng Phong đang đứng trong sân nhà mình thì hơi kinh ngạc, bước vội về phía Ánh Dương đang đứng anh mỉm cười nói:

- "Hai người đến khi nào vậy?"

- "Vừa đến thôi".

Hoàng Phong bước đến sau lưng cô, đáp.

Minh nghe vậy liền gật gật đầu, quay sang đưa kẹo mứt cho Ánh Dương rồi dặn dò:

- "Em ăn ngọt ít thôi, không thể ăn nhiều được, hôm nay chỉ được ăn ba viên kẹo, nếu em ăn hết thì ngày mai sẽ không có phần đâu".

Mặc cho Minh đang nói nhưng Ánh Dương vẫn chỉ rầm rì mấy cái, giờ phút này chỉ còn kẹo là lọt vào mắt của cô nàng, những lời của Minh thì đâu còn lọt được vào tai.

Ánh Dương đón lấy những thứ kẹo ngọt đó rồi ngồi xuống chiếc ghế gỗ ăn ngon lành, vừa ăn vừa vui vẻ ngoắc Mai Linh đến:

- "Mai Linh, nhanh đến đây, cái này ăn ngon lắm".

Mai Linh mỉm cười đang định bước đến thì bị một vật mềm mềm nào đó cản lại. Chú chó nhỏ từ lúc có sự xuất hiện của cô và Hoàng Phong thì liên tục quẫy đuôi mừng rỡ, chiếc lưỡi màu hồng thè ra, nó dùng mấy móng vuốt bé xíu của mình chồm lên chân cô.

- "Xin chào!"

Mai Linh cúi xuống bế chú chó nhỏ lên, nó là giống chó toy poodle nên lông xù ra như bông gòn, cô thích thú vuốt ve chơi đùa với nó.

- "Nó tên là Bíp, lúc trước chị thấy nó bị bỏ rơi nên nhặt về, không biết ai lại nỡ lòng đem đi bỏ nó ở ngoài đường như vậy".

Vừa nói, Ánh Dương vừa đưa tay vỗ nhẹ lên quả đầu tròn ủm của Bíp, chú chó nhỏ giống như cảm nhận được tình yêu thương của chủ nhân dành cho mình liền sủa lên mấy tiếng, đuôi xoay tít như cục bông di động.

Hai người đàn ông đứng ngoài cuộc nói chuyện nãy giờ lặng lẽ quay sang nhìn nhau, Minh hất đầu ra hiệu đi lên lầu, Hoàng Phong đành tạm thời rời mắt khỏi Mai Linh rồi theo sau anh.

Lúc đứng trên ban công nhìn xuống, Hoàng Phong vẫn thấy rõ Mai Linh đang ôm chú chó nhỏ mỉm cười thật tươi với Ánh Dương. Thế nhưng hắn lại có chút không vừa lòng.

Đáng lẽ chú chó nhỏ kia sẽ rất đáng yêu, nếu nó không giành mất vòng tay đúng ra phải là của hắn.

Minh xoay lưng tựa người vào lan can, đầu hơi quay sang chỗ Hoàng Phong cất lời:

- "Chuyện của Huyền My, mày tính thế nào?"

- "Thế nào cái gì, tao và cô ta thì có gì mà phải tính!"

Hắn là một kẻ cực kỳ si tình, cũng là một kẻ cực kỳ bạc tình.

Nếu không có sự xuất hiện của Mai Linh, hắn không biết bản thân sẽ còn ngụp lặn trong những cuộc hoang lạc vô nghĩa đó đến bao giờ, kể từ giây phút cô bước chân vào cuộc đời hắn, Hoàng Phong có cảm giác cuối cùng thì vẫn còn điều gì đó ở thế giới lạnh lẽo này níu hắn lại.

Cho nên với hắn ở hiện tại, Huyền My giờ đây không còn quan trọng nữa, cô ta sống chết thế nào thì hắn cũng chẳng buồn quan tâm.

- "Huyền My không phải là một người đơn giản, cô ta đã làm ra nhiều chuyện mà không ai ngờ, mày không thể cứ để cô ta tự do gây phiền phức như vậy mãi được".

Minh hơi nhíu mày, những gì Huyền My đã từng làm trong quá khứ khiến cho anh có lẽ sẽ mãi không bao giờ quên. Thật ra thứ cuối cùng khiến cho Hoàng Phong sụp đổ không chỉ là việc đứa trẻ không phải là con của hắn, mà là Huyền My đã lừa hắn để lấy toàn bộ thông tin mật của công ty bán cho Hoàng Quân, may mắn lần đó công ty sau khi qua một cơn khủng hoảng thì cuối cùng vẫn vực dậy được, nhưng Hoàng Phong thật sự không hiểu nổi, vì sao Huyền My lại hận hắn đến mức này...

- "Thám tử vừa báo lại cho tao, gã tình nhân của cô ta ở nước ngoài đã nɠɵạı ŧìиɧ với người khác, lần này trở về, chắc chắn Huyền My sẽ tìm mọi cách để bẫy mày thêm lần nữa, cẩn thận, đừng để cô ta gây phiền phức, nhất là Mai Linh".

Minh đặt tay lên vai hắn vỗ mấy cái, anh cũng chỉ có thể giúp đến đó, chuyện còn lại Hoàng Phong phải tự mình giải quyết.

- "Cảm ơn!"

Hắn quay sang mím môi cười với anh, tay mò xuống túi quần định tìm bao thuốc lá hút một điếu nhưng sực nhớ ra ở đây còn có người đang mang thai nên lại thôi, bất chợt, Minh quay sang ngờ vực hỏi:

- "Mai Linh đã biết mọi chuyện chưa?"

- "Chuyện gì?

Hoàng Phong nhíu mày khó hiểu đáp.

- "Chuyện ban đầu mày vốn chỉ xem cô ấy thay thế cho Huyền My, và cả việc mấy mảnh đất cũng là mày cho người sắp xếp nữa!"

Minh cẩn thận thấp giọng nói, ánh mắt đột nhiên có phần bất an.

Hoàng Phong nghe vậy cũng nhận ra được bất thường liền quay đầu nhìn anh, vẻ mặt trở nên căng thẳng:

- "Vẫn chưa, sao vậy?"

Nghe được đáp án, Minh lập tức hít vào một hơi, môi hơi mím lại:

- "Ngày cái cô hôn thê gì đó đến tìm mày, tao nghe nhân viên báo lại có nhìn thấy Mai Linh cũng đến công ty, nhưng rồi lại hốt hoảng chạy đi, mày có gặp cô ấy không?"

Nói đến đây, hắn đã bắt đầu biến sắc, tay đặt trên lan can hơi siết lại. Không một ai phát hiện dưới sân chỉ còn lại một mình Ánh Dương đang ngồi trên chiếc ghế gỗ.

- "Cái gì, tao không gặp!"

Minh hít vào một hơi, cả hai đồng thời nhận ra nguy cơ của sự việc có thể đã lên cao đến mức báo động.

- "Nếu vậy, có khi nào hôm đó Mai Linh đã nghe được cuộc nói chuyện của mày và cô gái kia không?"

Anh vừa dứt lời thì ngay lập tức, một tiếng động nho nhỏ vang lên sau lưng, quả bóng đồ chơi của chú chó đang được Mai Linh bế trên tay lăn đến chân Hoàng Phong chạm nhẹ vào ống quần tây rồi theo quán tính lăn ngược về lại, hắn điếng người quay đầu nhìn ra phía sau và rồi bàng hoàng phát hiện, người duy nhất không nên biết mọi chuyện đã ở đây từ lúc nào.

Gương mặt vốn lạnh lùng cương nghị lập tức trắng bệch, người đàn ông chinh phạt ngang dọc khắp trên thương trường, người đàn ông tàn nhẫn lạnh lùng trong giới xã hội đen, người đàn ông bạc tình không ai bằng, sau khi đã chơi chán bao nhiêu mỹ nhân thì không thèm quay đầu nhìn lại. Vậy mà giờ đây, cũng là người đàn ông kiêu ngạo ấy, nhưng lại trong bộ dạng run rẩy sợ hãi khi đứng trước cô người yêu nhỏ bé bình thường của mình.

Cô đã đứng đây từ bao giờ? Đã nghe được những gì rồi?

Hoàng Phong cảm tưởng như cả cơ thể mình đều bị rút hết sức lực, toàn bộ máu đều đang dồn hết xuống chân, trái tim trong l*иg ngực nằm im không buồn hoạt động.

Nhích từng bước nặng nề đến trước mặt người con gái đang sững sờ rơi lệ, hắn kinh hãi gọi:

- "Mai Linh..."