Rơi Vào Lòng Anh

Chương 39: Trở về

- "Sao..."

- "Ai gọi em vậy?"

Mai Linh chỉ vừa lên tiếng thì đã bị hắn cắt ngang lời, cô đưa tay đóng cửa nhà vệ sinh lại, khó hiểu hỏi:

- "Anh có chuyện gì hả?"

- "Đang hỏi em đó, trả lời đi".

Giọng nói lạnh lùng của Hoàng Phong khiến cho cô hơi sững sờ, lúc Mai Linh ý thức được hành động ban nãy của mình có bao nhiêu nguy hiểm thì bản thân đã bị người đàn ông kia đè xuống giường rồi.

- "Nói đi, có gì mà anh không được nghe".

Mai Linh cười cười, cô vòng tay ôm lấy cổ của hắn rồi dịu dàng nói:

- "Xin lỗi, ban nãy em không chú ý, là anh Nam gọi, anh ấy nói về chuyện sẽ đến gặp ông ngoại em để bàn lại chuyện kết hôn thôi".

- "Hừ, vậy thì cần gì em phải chạy vào kia để nghe".

Tựa như một đứa trẻ cứng đầu không đòi được quà, Hoàng Phong khó chịu nói:

- "Dù sao cũng đã khuya như vậy rồi, còn gọi cho em làm gì, có chuyện gì gấp mà không thể để qua sáng mai?"

Mai Linh mỉm cười dịu dàng, xoa xoa lên bắp tay đang căng cứng của hắn, nhẹ nhàng an ủi:

- "Được rồi, em xin lỗi, em sẽ nói với anh ấy lần sau nên gọi sớm hơn, ban nãy em muốn đi vệ sinh nên thuận tay cầm theo thôi, nếu anh không tin thì có thể nghe lại cuộc nói chuyện, em đều thu âm lại hết mà".

Mai Linh thường có thói quen sẽ thu âm lại những cuộc trò chuyện điện thoại của mình, để lỡ như sau này có vấn đề gì thì còn nghe lại được.

- "Đừng tức giận nữa có được không?"

Cô đưa tay vuốt nhẹ hai hàng chân mày đang nhíu chặt lại của đứa trẻ to xác kia, vuốt tới vuốt lui cuối cùng lại vuốt đến độ người đàn ông dục hỏa dâng cao, biến thành một con dã thú lao đến không ngừng đòi hỏi người yêu.

Trong cơn kí©ɧ ŧìиɧ với những kɧoáı ©ảʍ như những thủy triều ồ ạt đánh tới, người dưới thân hắn lại ngẩn đầu rơi nước mắt, không chỉ bởi vì động tình, mà còn vì đau đớn. Mặc kệ hắn vẫn đang không ngừng hoành hành trong cơ thể, Mai Linh quay mặt sang một bên, tay siết chặt grap giường, trong lòng đắng ngắt, một dòng suy nghĩ hiện lên trong đầu cô ngay lúc này, cô thật sự rất muốn hỏi hắn một câu: Anh ghen tuông như vậy, thật sự là vì chính em, hay là vì dáng vẻ của người anh từng yêu nhất?

Kể từ ngày hôm ấy, Hoàng Phong cảm giác được người bên cạnh mình có điều gì đó rất khác lạ, hắn luôn bắt gặp được khoảnh khắc cô đang trầm tư, dáng vẻ rủ mắt u buồn trước đây rất hiếm khi xuất hiện nhưng nay lại thường xuyên hiện diện mỗi khi cô nhìn hắn. Những thứ cảm xúc xa lạ đó khiến hắn chán ghét, hắn chỉ muốn mỗi một biểu cảm buồn vui của cô đều là vì hắn, không muốn cô phải đặt quá nhiều tâm trạng đến thứ xa lạ nào khác ở bên ngoài.

Hoàng Phong biết thừa bản thân quá mức ích kỷ, quá mức tham lam Mai Linh và tình yêu của cô dành cho mình, thế nhưng hắn lại không kiểm soát được, hắn sợ một ngày nào đó người con gái mà hắn yêu nhất sẽ chán ghét hắn, sẽ cho là hắn quá phiền phức, cuối cùng rồi sẽ không cần hắn nữa, sẽ rời bỏ hắn mà đi. Hoàng Phong thật sự không muốn phải chịu đựng như vậy thêm một lần nào nữa.

Bây giờ hắn có thể từ bỏ hết tất cả mọi thứ, duy chỉ không thể từ bỏ Mai Linh.

Cuối tuần, hai người bọn họ có hẹn đi ra ngoài ăn cùng Minh và Ánh Dương, sau trận bệnh không mấy may mắn hồi đầu năm của Mai Linh thì bốn người quyết định sẽ đi ăn một bữa để tẩy trần, coi như gột rửa những xui xẻo, bắt đầu lại một năm mới thuận lợi hơn.

Khoảng bảy giờ tối, Hoàng Phong đưa Mai Linh đến một nhà hàng mang đậm phong cách người Hoa vào những năm chín mươi ở khu chợ lớn, cô ngẩn đầu nhìn biển hiệu màu đỏ in nổi mấy chữ An Phúc Gia đang nhấp nháy ánh đèn, đứng từ ngoài đã thấy được bên trong có rất nhiều khách đang ngồi ăn, thậm chí là có người con đang đứng chờ để đợi tới lượt mình, khỏi cần nói cũng biết nhà hàng này đã lâu đời và nổi tiếng đến mức nào.

Lúc Hoàng Phong nắm tay Mai Linh bước vào, nhân viên ngay lập tức nhận ra hắn, bọn họ kính cẩn cúi đầu chào rồi nhiệt tình đưa hắn lên phòng riêng đã đặt trước, cánh cửa gỗ được chạm trổ hoa văn tỉ mỉ ngăn cách không gian ấm áp bên trong với sự ồn ào náo nhiệt bên ngoài.

Giữa phòng là một bàn tròn được trải khăn màu đỏ thẫm, trên bàn có một bộ ấm trà tử sa đã được bày sẵn. Minh và Ánh Dương vẫn chưa đến, nhân viên mời hai người ngồi vào bàn trước, Hoàng Phong ra hiệu đợi cho đến đủ rồi hẵng mang thức ăn ra.

Trong phòng được bật điều hòa ở nhiệt độ vừa phải, xung quanh vẫn còn giữ những thứ đồ trang trí màu đỏ ngày tết tạo nên cảm giác đoàn viên ấm áp.

Hoàng Phong thấy cô đang tò mò nhìn quanh thì cúi đầu nói:

- "Nhà hàng này là do ông nội của Minh mở ra, nhà của Minh gốc là người Quảng Đông, di cư sang đây từ tận những năm sáu chín bảy mươi, sau này ông cụ lớn tuổi rồi nên muốn hồi hương, để lại toàn bộ cơ nghiệp ở đây cho gia đình Minh quản lý".

Vừa giải thích, Hoàng Phong vừa vén nhẹ mấy sợi tóc đang bay phất phơ của cô ra sau tai, bàn tay ấm nóng của người đàn ông vô tình lướt qua gò má ửng hồng của người thiếu nữ, lưu lại nhàn nhạt mùi long diên hương đặc trưng.

Mai Linh nghe xong thì gật gù trầm trồ, mặc dù trong phòng chỉ có hai người, nhưng theo thói quen, cô vẫn cúi đầu lại gần hắn thì thầm:

- "Thảo nào lần trước đi mua đồ cùng chị Ánh Dương, em thấy chị ấy đọc được chữ Trung Quốc, hóa ra chị ấy là người Hoa".

Nghe cô nói xong Hoàng Phong liền bật cười, hắn đưa tay nhéo nhẹ cằm cô rồi đáp:

- "Không phải đâu ngốc ạ, Ánh Dương chỉ là con nuôi của ba mẹ Minh thôi, con bé biết được tiếng Hoa là do Minh dạy, chứ không phải do là người Hoa đâu".

Lần này sau khi được Hoàng Phong giải thích xong thì Mai Linh kinh ngạc nhìn hắn, miệng hơi mở ra tỏ vẻ không tin được.

- "Thì ra, chị Ánh Dương không phải em ruột của anh Minh".

Ngay lúc đó Mai Linh đột nhiên như sực nhớ ra một chuyện quan trọng, cô vội quay đầu bám chặt lấy tay hắn rồi hỏi:

- "Nếu vậy, nếu vậy có phải chị Ánh Dương và anh Minh..."

Lời còn chưa nói xong thì cánh cửa gỗ đã từ từ mở ra, hai nhân vật vừa được nhắc đến khoác tay nhau đi vào, Mai Linh sau khi thấy cảnh tưởng đó thì hơi ngẩn đầu lên nhìn hắn, người đàn ông nắm tay cô cười cười gật nhẹ đầu.

Thì ra, bao lâu nay cảm nhận của cô không sai, hai người này thật sự có tình cảm với nhau.

- "Mai Linh!"

Ánh Dương vừa trông thấy cô liền mỉm cười vui vẻ, cô nàng mở rộng vòng tay đi đến ôm lấy đứa em gái nhỏ của mình vào lòng:

- "Đã khỏe hẳn chưa nào?"

Đáp lại sự nhiệt tình ấy, Mai Linh cũng vòng tay ôm lấy thân hình mảnh mai của cô nàng, mùi nước hoa nhè nhẹ từ Ánh Dương khiến cho cô cảm thấy dễ chịu.

- "Rồi ạ, em cảm ơn chị!"

- "Được rồi, mau ngồi vào bàn ăn đi".

Hoàng Phong nhìn thấy hai người tình thương mến thương lâu như vậy thì có hơi khó chịu liền lên tiếng nhắc nhở, rốt cuộc lại bị Ánh Dương bĩu môi trêu chọc:

- "Anh là cái đồ keo kiệt, lúc nào cũng chỉ muốn giữ lấy Mai Linh".

Nói rồi cô nàng lại quay về bên cạnh ngồi dựa đầu lên vai Minh, mọi người bị bầu không khí vui vẻ cuốn lấy, hoàn toàn không phát hiện ra vẻ mặt kỳ lạ của người đang ngồi cạnh hắn.

Cô cúi đầu cười tự giễu, lòng đau xót như bị ai xát muối vào.

Thật sự là muốn giữ lấy Mai Linh, hay là thông qua Mai Linh muốn níu kéo hình ảnh của Huyền My đây?

Chẳng ai cho cô một câu trả lời thỏa đáng cả.

Rất nhanh sau đó, Mai Linh lại ngẩn đầu lên mỉm cười, chỉ khác là lần này đôi mắt xinh đẹp của cô long lanh ánh nước, vô tình điều này đã bị Hoàng Phong bắt gặp được, hắn hơi nhíu mày, nhưng ngay lập tức lại xem như không có gì mà giãn ra, trở về dáng vẻ tựa như không biết gì cả.

Trong lúc mọi người đang ăn, Ánh Dương đột nhiên tái xanh mặt mày, cô nàng vội bịt chặt miệng, nôn khan một tiếng:

- "Sao vậy em?"

Minh lo lắng vội quay sang hỏi, thuận tiện rút mấy tờ giấy đưa đến cho Ánh Dương, cô nàng vừa lau lau khóe môi vừa nhăn mặt lắc đầu:

- "Sao hôm nay cá lại tanh như vậy?"

Lúc nghe xong cả ba người còn lại đều kinh ngạc quay sang nhìn nhau, Mai Linh ngờ vực nhìn đĩa cá trên bàn rồi nói:

- "Đâu có, ban nãy em ăn vẫn thấy bình thường mà!"

- "Đúng rồi, anh ăn thấy đâu có sao!"

Minh vừa vuốt lưng cho Ánh Dương vừa gật đầu đồng tình với lời của Mai Linh, thế nhưng cô nàng vẫn nhíu mày vẫy tay ra chiều khó chịu lắm:

- "Không đâu, hôm nay nó tanh lắm, món này đâu phải lần đầu em ăn!"

Nghe vậy, Minh liền gắp phần cá còn lại trong chén của Ánh Dương lên nếm thử, thế nhưng vị lại hoàn toàn bình thường, không có vẻ gì là quá tanh như lời cô nàng đã nói.

- "Sao anh vẫn cảm thấy nó vẫn bình thường mà".

Minh nói xong thì quay lại nhìn, Ánh Dương lúc này mệt mỏi lắc đầu, cơn buồn nôn lại kéo đến khiến cho cô nàng đứng phắt dậy chạy vội vào nhà vệ sinh.

- "Để em đi xem sao".

Mai Linh nói xong cũng lo lắng đi theo, chỉ còn lại hai người đàn ông ngồi ở bàn ăn, Hoàng Phong nhìn chằm chằm dĩa cá một lúc rồi tự gắp cho mình một miếng thịt cá trắng phếu, nhàn nhạt hỏi:

- "Có phải hai người đã xảy ra chuyện gì không?"

- "Chuyện gì là chuyện gì?"

Minh khó hiểu nhíu mày hỏi lại, trong lòng anh thì đang lo lắng cho Ánh Dương, vậy mà ngoài này đứa bạn trời đánh của mình lại cứ úp úp mở mở.

Hoàng Phong ngồi dựa lưng vào ghế, nhếch môi cười:

- "Chuyện gì thì mày làm mày phải tự biết chứ, hỏi tao làm gì!"

Mẹ nó, anh thật sự rất muốn đấm vào mặt tên khốn này một phát cho nó đi chầu ông bà luôn để rảnh nợ, khỏi phải ở đây nói xiêng nói xỏ.

Hắn lại lấy đũa gắp thêm một viên sủi cảo bỏ vào miệng nhai nhai, sau khi nuốt xong mới từ tốn nói:

- "Khi nào về thì mua que thử thai đi".

Thà không nói thì thôi, nói ra rồi lại khiến cho Minh cả người sửng sốt, mất khoảng ba giây để có thể tiêu hóa hết được những lời hắn vừa nói, những thứ cảm xúc lẫn lộn thay nhau xoay vần trong tâm trí anh.

- "Sao, sao, sao mày biết được".

Minh mừng rỡ lắp bắp hỏi, Hoàng Phong lại chỉ liếc mắt nhìn anh một cái đầy khinh thường, đúng là dù cho có mạnh mẽ sáng suốt đến đâu nhưng khi đứng trước một niềm hạnh phúc được ông trời ban tặng cho thiên chức làm cha mẹ thì ai cũng sẽ trở nên luống cuống như này cả.

- "Suýt có con nên biết thôi".

Hoàng Phong hờ hững đáp, dù sao thì trước đây hắn cũng đã từng trải qua cảm giác này rồi, cũng đã từng vui mừng hạnh phúc đến độ không còn biết trời trăng gì nữa, mặc kệ cho thái độ lạnh nhạt của Huyền My đối với mình, Hoàng Phong vẫn cần mẫn ngày ngày hầu hạ cô ta thật tốt, cho đến tận khi đứa trẻ được sinh ra đời, cũng là đích thân hắn cẩn thận chăm sóc, chỉ có một mình hắn thức đêm dỗ dành đứa trẻ đó mỗi khi nó quấy khóc để người phụ nữ hắn yêu thương có thể được tròn giấc.

Lúc ấy hắn vẫn luôn cho rằng đứa trẻ là con của mình và Huyền My, là kết tinh của tình yêu bọn họ, hắn đâu thể ngờ được, người vợ mà hắn tin yêu nhất lại ở sau lưng cắm cho hắn một cái sừng thật dài.

Đến cuối cùng khi tất cả đã sáng tỏ, hắn bật cười nhận ra bao lâu nay cái gia đình mà hắn luôn cố sức vun đắp hoàn toàn không có thật.

Con không phải là con ruột của mình, vợ cũng không còn là vợ của mình, cả một ngôi nhà rộng lớn đắt tiền đó, chỉ có một mình hắn là hoang tưởng tự sống trong ảo ảnh do bản thân tạo ra.

Nghe đến đây, Minh vội quay sang nhìn Hoàng Phong, anh cẩn thận quan sát xem hắn có thể hiện ra một chút cảm xúc đau buồn gì hay không, dù sao đây cũng từng là vết thương lòng lớn nhất của hắn, Minh là người rõ nhất hắn đã phải tự mình trải qua thế nào, hôm nay vô tình nhắc lại, anh chỉ sợ bản thân đã khiến người bạn chí cốt của mình một lần nữa bị tổn thương.

Thế nhưng Hoàng Phong lại hoàn toàn bình thường, hắn thậm chí còn vui vẻ thưởng thức những món ăn ngon trên bàn, không có một dấu hiệu gì là đang đè nén đau khổ.

Minh thấy vậy liền thở dài nhìn hắn, vẻ mặt có hơi lúng túng:

- "Phong, có chuyện này tao muốn nói với mày".

- "Nói đi".

Hoàng Phong phất tay ra hiệu cho bạn mình tiếp tục, bản thân lại lơ đễnh tự hỏi sao Mai Linh đi lâu vậy rồi mà vẫn chưa ra nữa.

- "Huyền My về nước rồi".

Dứt lời, Minh liền nhìn thấy Hoàng Phong khựng lại, đầu đũa còn chưa chạm đến thức ăn dừng ngay trong không trung, hắn hơi đảo mắt nhìn lên, nhưng rất nhanh sau đó lại giống như không có gì, với tay gắp một đũa rau bỏ vào bát rồi đáp:

- "Thì sao, cô ta về đây thì liên quan gì đến tao?"

Từ khi Huyền My rời đi, cô ta cũng đã mang theo trái tim vỡ nát của hắn vứt ở một nơi xó xỉnh nào đó, là Mai Linh xuất hiện, chính cô đã nhặt nó về, tỉ mỉ khâu vá lại thật cẩn thận bằng tình yêu chân thành của mình.

Không cần biết có phải là Huyền My đã quay lại hay không, đối với hắn cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa, hiện tại hắn chỉ quan tâm đến một mình Mai Linh mà thôi.

- "Cô ta đến nhờ tao giúp cô ta hẹn mày ra để gặp mặt nói chuyện".

Minh cúi thấp đầu nói với hắn, dù sao thì ở đây cũng không phải nơi kín đáo gì, nếu để Mai Linh đột nhiên bước vào lại vô tình nghe được thì sẽ không hay cho lắm.

- "Không gặp, tao và cô ta thì có chuyện gì để nói với nhau!".

Hoàng Phong thẳng thừng từ chối, hắn vẫn chăm chăm vào mấy món ăn trên bàn tỏ vẻ không quan tâm, đột nhiên trong đầu hắn lại hiện ra đôi mắt ngập nước ban nãy của Mai Linh.

Có một luồng suy nghĩ chợt thoáng qua khiến cho hắn hoảng hốt, nếu như để cô biết được sự thật rằng ngay từ đầu hắn hoàn toàn chỉ xem cô như thế thân của người vợ đã bỏ rơi hắn, thì liệu, cô có còn muốn ở cạnh hắn hay không?

Bất giác, bàn tay cầm đũa của Hoàng Phong hơi run rẩy, trước khi để một chiếc đũa kịp rơi xuống thì hắn đã siết chặt tay lại, giọng nói êm dịu phía sau lưng vang lên làm người đàn ông hơi giật mình:

- "Anh sao vậy?"