Từ lúc bế Bíp trên tay thì Mai Linh đã bị sự đáng yêu của chú chó nhỏ chinh phục đến không chịu được, cô định tìm điện thoại chụp lại một tấm hình với Bíp thì phát hiện ra Hoàng Phong đang giữ giỏ xách giúp mình, thế nên cô đành chạy lên lầu tìm hắn.
Tựa như một trò đùa của số phận, cô phải mang tâm trạng phấn khởi để đối diện với sự thật chát chúa là khởi nguồn cho nỗi ưu tư của cô mấy ngày qua.
- "Mai Linh..."
Người đàn ông hai mắt đỏ hoe run rẩy bước đến, Bíp đã vùng khỏi tay cô chạy đến ngoạm lấy trái bóng cao su nhỏ bị rơi xuống đất.
Mai Linh không có cảm giác gì cả, toàn thân cô lạnh toát như thể đang mắc kẹt trong một hầm nước đá.
Hóa ra, mọi chuyện đều là giả dối.
Bắt đầu bằng sự giả dối, duy trì trên sự giả dối.
- "Mai Linh, em sao vậy, em nghe anh nói không?"
Hoàng Phong cuống quýt ôm cô vào lòng, đôi bàn tay thường ngày khéo léo lau nước mắt cho người con gái hắn yêu giờ đây bỗng chốc trở nên thật vụng về, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống tựa như dung nham khiến cho da thịt hắn cháy bỏng.
- "Vì sao, vì sao lại lừa tôi..."
Mai Linh đờ đẫn hỏi, gương mặt tái nhợt hiện lên từng mạch máu nhỏ như sợi chỉ đỏ.
- "Mai Linh, anh xin lỗi, anh không cố ý lừa em, anh thừa nhận, đúng là lúc đó anh làm vậy vì thú vui của mình, nhưng bây giờ thì khác, Mai Linh, anh thật sự yêu em, em có thể cảm nhận được mà, đúng không?"
Hoàng Phong vội vã cố gắng giải thích với cô, hắn nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của người con gái hắn yêu nhất áp lên mặt mình, muốn tìm lại chút hơi tàn sưởi ấm cho niềm tin đang dần trôi vào kiệt quệ.
Thế nhưng trái lại dáng vẻ chờ mong đó, người đứng trước mặt hắn lại mang một nỗi tuyệt vọng đến cực độ.
- "Anh, anh là người đã tạo ra màn kịch đó?"
- "Mai Linh..."
- "Chỉ vì tôi mang gương mặt giống với vợ cũ của anh thôi sao?"
Mai Linh nức nở hỏi, đôi mắt trong suốt rơi xuống từng dòng lệ cháy bỏng, dáng vẻ đau đớn ấy khiến cho trái tim của Hoàng Phong như bị ai đó bóp chặt.
Đẩy cuộc sống của mẹ con cô vào hố sâu, rồi lại đưa tay cứu vớt như thể chưa có gì, mục đích cuối cùng chỉ vì ham muốn của bản thân.
- "Hóa ra, hóa ra anh thật sự chỉ xem tôi như người thay thế?"
- "Không phải, Mai Linh, anh..."
- "Anh yêu tôi, bởi vì tôi giống Huyền My thôi, đúng không?"
- "Không phải, không phải như vậy..."
Hoàng Phong như bị bức đến phát điên, hắn muốn bước lại để ôm cô vào lòng, để cô đừng nhắc đến những tội trạng của hắn gây ra nữa, thế nhưng hắn không làm được, đôi chân hắn như bị dán cứng xuống nền nhà không thể nhấc lên nổi.
Hắn chỉ có thể đứng đó nhìn người con gái mình yêu nhất khóc đến mức run rẩy.
- "Vì sao lại mang tôi ra làm trò đùa của các người, vì sao lại là tôi? Tôi đã gây ra lỗi lầm gì với các người mà lại đối xử với tôi như vậy?"
- "Mai Linh, anh xin lỗi, anh sẽ không bào chữa cho bất cứ điều gì cả, nhưng em để anh giải thích có được không?"
Thứ duy nhất Hoàng Phong có thể làm bây giờ là cố gắng giữ bình tĩnh cho cả hai, ít ra còn có cơ hội để nói chuyện thì còn cứu vãn được tình hình trước mắt.
Thế nhưng Mai Linh lại không nghĩ như vậy. Cô bịt chặt đôi tai mình lại, điên cuồng lắc đầu.
- "Tôi không muốn nghe, hức, không muốn nghe..."
Mọi người trong phòng không ai dám nói gì, Minh chỉ đành nhíu mày thở dài, sau tất cả, anh cũng có một phần lỗi khi gián tiếp khiến cho Mai Linh rơi vào tình cảnh này.
- "Hức, tại sao, tại sao lại là tôi chứ? Anh và cô ta yêu nhau thì liên quan gì đến tôi? Hức, vì sao tôi lại là người phải chịu tội?"
- "Mai Linh, xin em đừng nói như vậy, anh biết, anh biết lỗi của anh không cách nào tha thứ, nhưng anh đã không còn yêu cô ta từ lâu lắm rồi, Mai Linh, làm ơn, anh sai rồi".
Hoàng Phong bước đến ôm chặt cô vào lòng, hắn đưa bàn tay run bần bật của mình lên vuốt ve mái tóc mềm mại của người con gái. Hắn chưa từng được cảm nhận thứ cảm giác sợ hãi này bao giờ, đau đớn hơn lúc bị kẻ thù tra tấn, đáng sợ hơn lúc bước trên làn ranh sinh tử.
Người duy nhất sẵn sàng cứu vớt cho con quái vật cũng đã bắt đầu ghê sợ nó.
Trước giờ hắn luôn duy trì được sự bình tĩnh trong mọi tình huống, không phải vì bẩm sinh đã có tinh thần thép, mà là vì khốn đốn khổ cực nào hắn cũng đều đã trải qua cả rồi, thế nhưng lần này, hắn có cảm giác như bản thân đang rơi tự do vào một hố đen bất tận, không biết nên bám víu vào nơi nào.
- "Mai Linh..."
Hoàng Phong dè dặt hôn lên khắp gương mặt của cô, đôi mắt vô hồn lạnh lẽo tựa như một con dao sắt nhọn không ngừng cứa lên ngực hắn từng đường sâu hoắm, thân thể cô hơi run lên, Mai Linh đã không còn khóc nữa, chỉ có nước mắt của cô là không ngừng chảy dài:
- "Làm ơn, để cho tôi đi khỏi đây".
Cô yếu ớt đưa tay đẩy hắn, đôi mắt mệt mỏi nhắm lại, thở ra một hơi nặng nhọc rồi nói, giọng đã trở nên khàn khàn.
- "Được, em muốn đi đâu, anh đưa em đi".
Hoàng Phong thấy cô có vẻ đã bình tĩnh hơn, chịu tiếp nhận hắn thì mừng rỡ đỡ lấy đôi vai tròn trịa, thế nhưng không ngờ câu tiếp theo lại khiến hắn từ thiên đàng ngã nhào xuống địa ngục:
- "Chúng ta tạm thời đừng gặp nhau nữa, hãy để cho tôi được một mình".
Nói xong, Mai Linh tựa như một con rối gỗ vô hồn quay lưng bước đi, để lại phía sau lưng là người đàn ông đang đứng như trời trồng.
Gương mặt vẫn luôn lạnh lùng quyết đoán hiếm khi lộ ra vẻ tái nhợt kinh hãi, đôi mắt mờ mịt chới với như thể đã trở nên mù lòa.
Có phải những lời đó của cô là muốn chia tay với hắn không?
Không cần hắn nữa, bởi vì hắn phạm sai lầm nghiêm trọng, cho nên cô đã không còn muốn được ở bên cạnh hắn nữa.
Cho dù giờ đây hắn có giải thích thế nào cô cũng không tin, cô sẽ dùng ánh mắt căm ghét mà nhìn hắn.
Nghĩ đến đây, Hoàng Phong chợt rùng mình, hắn ngẩng đầu ngơ ngác ngước nhìn, vẻ mặt đờ đẫn như người bị bắt mất hồn.
Bất kỳ ai cho dù có hận hắn đến mức nào, có muốn hắn biết mất khỏi cuộc đời này đến mức nào hắn cũng đều có thể nhởn nhơ không quan tâm.
Thế nhưng duy chỉ có một mình Mai Linh, nếu có một ngày nào đó cô chỉ cần nhìn hắn bằng một vẻ mặt xa lạ thôi cũng đã khiến cho hắn không thể nào trụ nổi.
Hoàng Phong ngơ ngẩn đặt tay lên ngực trái của mình, tự cảm nhận nỗi đau đến mức không thể thở được.
Đây là quả báo của hắn.
Quả báo cho việc hắn đã dung túng cho con quái vật trong mình tác quái, làm ra những việc không thể tha thứ.
Đến khi Hoàng Phong giật mình bừng tỉnh, hoảng hốt muốn tìm Mai Linh thì đã không còn nhìn thấy cô ở đâu nữa.
Mai Linh vội vã rời đi, cô lảo đảo chạy như đang tìm đường thoát khỏi địa ngục giam cầm trái tim mình, rời khỏi tên ác thần Atuala khiến bản thân rơi vào khổ sở.
Không biết bằng cách nào, cô lại có thể trở về được căn chung cư đã ở trước khi đến sống cùng hắn.
Ngồi thất thần trước ban công, Mai Linh ngơ ngẩn ngước nhìn, bầu trời vẫn trải đầy sao như vậy, đèn đường của thành phố vẫn rực rỡ như vậy, không có bất kỳ thứ gì vì sự đau đớn của cô mà biến đổi, chỉ có tâm trạng của bản thân trong lúc này khiến cho những cảnh vật lung linh quen thuộc ấy bỗng chốc trở nên thật chói mắt.
Thật ra, cô có thể cảm nhận được tình yêu của Hoàng Phong.
Thế nhưng, khi sự thật được phơi bày ra trước mắt, Mai Linh lại không thể nào nhận định được, liệu thứ tình cảm ấy có phải là hắn thật sự dành cho cô hay không?
Rõ ràng ngay từ đầu hắn tiếp cận cô là vì mục đích riêng của bản thân, cũng vì mục đích ấy mà không từ thủ đoạn, thậm chí là khiến cho mẹ cô phải nhập viện.
Nếu như, nếu như ngày hôm đó, mẹ của cô xảy ra chuyện gì...
Cô đã mất đi một người thân, không thể lại tiếp tục để thêm một người mình yêu thương nhất rời xa nữa. Nếu như hôm ấy mẹ xảy ra chuyện gì, không phải là cô đã gián tiếp hại mẹ mình sao.
Vậy mà giờ đây, cô lại đi yêu chính hung thủ từng làm tổn hại đến mẹ.
Mai Linh gục đầu xuống hai chân, ôm lấy thân thể đang run lên.
Giá mà, tất cả mọi chuyện của đêm nay, chỉ là một cơn ác mộng.
Hoàng Phong nhìn một vòng quanh căn nhà lạnh lẽo trước mặt, bây giờ hắn mới nhận ra, nếu không có hình bóng thân thuộc đó, thì nơi này cũng chỉ như là một ngục sắt dùng để giam cầm hắn.
Rõ ràng lúc rời khỏi nhà là hai người vui vẻ nói cười, vậy mà khi quay về, chỉ còn lại một mình hắn.
Cuối cùng thì điều khiến cho hắn sợ hãi nhất cũng đến.
Làm gì có bí mật nào là giấu được cả đời.
Ngay từ đầu đã là hắn sai lầm, là hắn lừa dối lòng tốt của cô, đến tận bây giờ thì đã quá muộn để có thể thay đổi.
Nếu có thể quay lại, hắn tuyệt đối sẽ không dùng thứ mưu hèn kế bẩn đó để ép buộc người hắn yêu nhất.
Hoàng Phong dựa đầu vào ghế sofa, đưa tay che lại tầm nhìn của mình, xuyên qua khe hở, những ánh sáng mờ mờ hắt vào, có hơi thở thơm ngát quen thuộc khiến hắn giật mình vội vã bật dậy.
Ảo giác.
Hoàng Phong cười tự giễu.
Là hắn nhớ nhung cô mới khiến cho bản thân gặp ảo giác, Mai Linh làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho hắn được.
Hai người bọn họ đều là những đứa trẻ mang những linh hồn bị thương tìm đến với nhau, thế nhưng trong khi cô chữa lành giúp hắn, hắn lại âm thầm khiến cô máu chảy đầm đìa.
Một đêm đó, Hoàng Phong phải đi tìm lại liều thuốc ngủ mạnh nhất mà đã lâu lắm rồi hắn không sử dụng đến mới có thể khó khăn chợp mắt được một lúc.
Không có hơi ấm của người con gái ấy ở bên cạnh, hắn lại trở thành con sói đơn độc bị thương.
Suốt một tháng đó, nhân viên ở công ty vẫn thấy chủ tịch của bọn họ hết sức bình thường, không một ai biết chuyện hai người xảy ra vấn đề, có chăng, chỉ là hắn có phần âm trầm lãnh đạm hơn.
Thật ra vẫn có một định lý rất ngược đời, bên ngoài càng bình tĩnh bao nhiêu thì bên trong lại càng đổ nát bấy nhiêu.
Chẳng hạn như trên bàn làm việc lại xuất hiện thêm vài cái khung hình.
Giống như con thú dữ đang tự mình liếʍ láp vết thương, hắn chỉ có thể thỏa lấp nỗi nhớ người hắn yêu nhất qua những bức ảnh vô tri trên bàn.
Thế nhưng vẫn không thể nói rõ, là đang tự mình chữa thương, hay là đang cố tình tự vạch miệng vết thương ra, khiến cho nó lại càng sâu thêm.
Tựa như một kẻ đã được ban ân rồi lại bị thu hồi, giờ đây con chiêng ngoan đạo đang phải nhận trừng phạt bởi đấng tối cao do những sai phạm của mình.
Hoàng Phong đưa tay miết nhẹ theo sườn mặt của người con gái trong bức ảnh, đôi mắt dịu dàng chất chứa đầy mật ý, đây là khi bọn họ đang thử đồ ở studio của chị Lệ, lúc đó cô đang ngoan ngoãn ngẩn đầu để hắn vuốt tóc cho mình, dáng vẻ ngọt ngào khiến hắn mê đắm ấy giờ đây lại không còn bên cạnh nữa.
Gần đến giờ tan làm, Hoàng Phong đứng dậy lấy áo vest treo trên ghế rồi nhanh chóng rời đi, hắn không chạy về nhà mà lại đi đến chỗ Mai Linh đang ở, lúc nhìn xuống đồng hồ đang đeo trên tay rồi lại nhìn đến chỗ ban công vẫn còn đóng chặt cửa thì hai đầu mày của hắn liền nhíu chặt.
Quái lạ, giờ này Mai Linh phải đang ở nhà mới đúng chứ.
Hắn chợt cảm thấy lo lắng, liệu có chuyện gì xảy ra với cô không?
Lưỡng lự một lúc, rốt cuộc thì Hoàng Phong cũng quyết định đi vào tòa chung cư để lên nhà cô. Dẫu biết rằng có lẽ cô sẽ không vui khi hắn tự ý xông đến nơi ở của mình, thế nhưng hắn lại không thể làm khác được, an nguy của cô vẫn là thứ khiến hắn quan tâm hơn cả.
Hơn sáu giờ chiều, Mai Linh mệt mỏi kéo rèm cửa phòng khách nhìn xuống công viên nhỏ dưới chung cư, thấp thoáng sau hàng cây xanh là chiếc Maybach đen nhám quen thuộc.
Từ lúc hai người bọn họ tách ra đến giờ, ngày nào hắn cũng đứng bên dưới nhìn lên căn hộ của cô, đôi khi ánh mắt hai người chạm nhau, hắn sẽ như một đứa trẻ mừng rỡ mỉm cười nhìn cô chăm chú, thế nhưng khi ấy Mai Linh sẽ chủ động rời đi trước, để lại vẻ thất vọng lại tràn ngập trên gương mặt người đàn ông.
Hôm nay lúc thức dậy cô phát hiện mình chưa kéo cửa sổ phòng ngủ, gió lùa vào hất tung rèm cửa, đầu đột nhiên nặng nề hơi đau, toàn thân rã rời nhức mỏi, có cảm giác ớn lạnh khắp người.
Chắc là bị cảm rồi.
Mai Linh ngẩn đầu nhìn đồng hồ, phát hiện đã hơn sáu giờ, cô vội vã đi mở đèn khắp nhà, một cơn váng đầu đột nhiên ập đến khiến cho cô cảm thấy mọi vật xung quanh hình như đang chao đảo, cố gắng lần mò đến căn bếp lấy nước uống, cảm giác mát lạnh chảy qua cổ họng khô rát khiến cho cô thấy dễ chịu hơn.
Đúng là khi bị bệnh thì làm gì cũng khó khăn, đoạn đường từ chỗ bếp đến phòng khách còn chưa đầy mười bước chân mà đã khiến cho cô mệt đến độ không nhúc nhích nổi, đầu óc thì cứ lâng lâng không tỉnh táo, thậm chí lúc nằm xuống ghế sofa, Mai Linh lại còn mơ màng nghe thấy tiếng đập cửa đang vang lên bên ngoài, còn có giọng nói ai đó như gần như xa đang gọi tên cô, vậy mà cô lại không thể nhấc người dậy để đến kiểm tra được.
Cho đến trước khi lại chìm vào giấc ngủ nặng nề, Mai Linh không còn nhận thức rõ được hiện thực xung quanh nữa, cô cảm thấy hình như mình đang gặp ảo giác.
Cánh cửa cuối cùng cũng mở ra, một người đàn ông mặc tây trang chạy vào, gương mặt góc cạnh quen thuộc giờ đây trở nên trắng bệch hốt hoảng, đôi hàng mi của cô khẽ nhắm lại, kịp thời bắt lấy được mùi Long Diên Hương khi rơi vào l*иg ngực ấm áp.
- "Mai Linh..."
Hoàng Phong lo lắng gọi, xuyên qua lớp quần áo hắn cảm nhận được thân thể của cô đang nóng như lửa đốt, vội vã với lấy điện thoại di động gọi đi, rất nhanh sau đó, bác sĩ gia đình được đưa đến khám cho cô.
Có thể vì đêm qua về trễ dầm mưa, cộng thêm việc hôm nay đi ngủ lại quên đóng cửa sổ cho nên cô đã bị sốt, bác sĩ tiêm trước một liều giảm sốt giúp cô dễ chịu hơn.
Mặc dù bác sĩ đã nói không có vấn đề gì quá nghiêm trọng thế nhưng người đàn ông vẫn luôn ngồi bên cạnh giường nắm chặt lấy tay cô lại không hề an tâm chút nào, hắn chốc chốc thì chỉnh lại chăn, chốc chốc lại đi lấy khăn lau chân tay giúp cô hạ nhiệt, đôi môi áp lên từng ngón tay nhỏ nhắn hôn nhẹ.
Rõ ràng người bị bệnh là cô, vậy mà dáng vẻ của hắn lại trông còn đau đớn hơn cô gấp mấy lần.
Đến gần giữa đêm, Mai Linh rốt cuộc cũng bắt đầu tỉnh lại, cô chậm chạp nhìn một vòng quanh phòng, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói dịu dàng quen thuộc:
- "Mai Linh, em tỉnh chưa, thấy trong người sao rồi em?"