Vai Chính Luôn Được Điên Phê Ái

Quyển 5 - Chương 2: Em rể bị cường thế chiếm đoạt

Mỗi khi Lâu Quan Hạc cười rộ lên, cả người như tỏa ra một sự dịu dàng ấm áp, từng động tác cử chỉ đều khiến người ta không khỏi cảm thấy thanh cao nhã nhặn.

Tuy nhiên một người như vậy, lại mang đến cho cậu cảm giác hoảng sợ tột cùng.

Trần Nguyệt gần như sắp hỏng mất: "Cầu xin anh… Thả, mau thả tôi ra…"

Động tác trên tay Lâu Quan Hạc tạm dừng trong chốc lát, trên mặt tràn đầy ý cười: "Bà xã, chẳng lẽ em muốn vác cái bụng bầu đó chạy ra ngoài để cho những tên đàn ông khác cưỡиɠ ɧϊếp à?"

"Em có biết họ sẽ hϊếp em như thế nào không?"

Hầu kết của Trần Nguyệt khẽ lăn lộn lên xuống, đôi môi run rẩy mãi không thể cất lời.

"Chúng sẽ nhét dươиɠ ѵậŧ dơ bẩn của mình vào lỗ da^ʍ của em, cũng không thèm quan tâm xem em có đang mang thai hay không, ngay cả hộŧ ɭε cũng sẽ bị chúng chơi nát, cuối cùng em chỉ có thể dạng chân để lộ cái lỗ thịt đã bị tϊиɧ ŧяùиɠ thối nát bắn đầy…"

Khi nói những lời này Lâu Quan Hạc vẫn luôn nở nụ cười trên môi nhưng ánh mắt lại dần trở nên tăm tối.

"Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!" Trần Nguyệt như phát điên mà ôm lấy chính mình, cậu muốn Lâu Quan Hạc dừng lại đừng nói thêm tiếp nhưng lại không dám đυ.ng vào cơ thể người đàn ông, chỉ biết yếu ớt khóc lóc nức nở: "Đừng nói nữa, cầu xin anh đừng nói nữa…"

Cậu nằm dưới đất không ngừng run rẩy, hai tay ôm chặt đầu, cố gắng che kín lỗ tai của bản thân lại hệt như người đang bịt tai đi trộm chuông.

"Đừng nói nữa mà… Ư ư…"

Lâu Quan Hạc dùng sức niết mạnh hộŧ ɭε của cậu rồi nhẹ giọng dỗ dành: "Không sao đâu, để ông xã giúp em."

Trần Nguyệt còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì cả người đã bị ôm lấy, cậu vô thức a lên một tiếng sau đó yên ổn mà nằm trong l*иg ngực người đàn ông.

"Đi, đi đâu?" Lúc này nỗi sợ hãi đã chiến thắng cơn hoảng loạn khi nãy, Trần Nguyệt hé nửa khuôn mặt ra, đôi tay run rẩy nắm lấy cà vạt của người đàn ông, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: "Ông xã, ông xã… Chúng ta đi đâu?"

Lâu Quan Hạc cố ý không đáp lời lại cậu.

"Ông xã, em đang nói chuyện với anh đấy." Cậu thật sự cảm thấy rất sợ hãi, sau khi được tận mắt chứng kiến những thủ đoạn của người đàn ông, sự kiêu ngạo ương bướng lúc trước của cậu đã hoàn toàn bị đánh bay: "Cầu xin anh, mau nói gì đó đi."

Tuy nhiên người kia vẫn giữ nguyên sự im lặng không nói một lời nào, Trần Nguyệt chỉ giương mắt nhìn lên, cũng không dám tiếp tục hỏi lại.

Khi thấy cả hai đang đi đến phòng tắm, cuối cùng trái tim đang căng thẳng của Trần Nguyệt cũng được buông lỏng.

Ít nhất thì… Không phải là "Nơi đó".

Lâu Quan Hạc nhẹ nhàng đặt cậu vào trong bồn tắm, giọng điệu đầy vẻ dịu dàng: "Gầm giường rất bẩn, trước tiên chúng ta phải tắm rửa sạch sẽ đã."

Trần Nguyệt biết người đàn ông chỉ đang lấy cớ nhưng cậu cũng không thể cãi lại được gì, chỉ đành bất lực khẽ gật đầu, bày ra thái độ phục tùng.

Chốt vòi hoa sen vừa được vặn mở, nước ấm nhanh chóng ào ào chảy xuống, Lâu Quan Hạc thử độ ấm của nước trước rồi mới từ từ chuyển hướng vòi đến đôi chân của Trần Nguyệt: "Em thấy độ ấm như này đã đủ chưa?"

Nếu như không phải Trần Nguyệt đã sớm hứng chịu sự tra tấn của anh thì chắc chắn sẽ cho rằng anh là một con người ấm áp dịu dàng.

"Ừm… Đủ rồi."

Con ngươi ánh rực lên như vàng ròng đột nhiên hiện lên vẻ bất đắc dĩ khó có thể nhìn thấy, khóe môi Lâu Quan Hạc hơi cong lên tạo thành một nụ cười nhẹ: "Vậy anh bắt đầu đây."

Trần Nguyệt nghẹn họng không biết nên nói gì, hai chân thon dài trắng nõn được nước ấm bao lấy, cậu nhìn ảnh ngược của chính mình trên mặt nước rồi đáp lại: "… Vâng."

Bồn tắm lớn được chế tạo riêng dựa theo kích thước dành cho hai người, cho dù Lâu Quan Hạc có ngồi vào trong cũng không hề cảm thấy chật chội.

Trần Nguyệt không dám cử động, chỗ thắt lưng đang có một cây côn ŧᏂịŧ nóng bỏng không ngừng ma sát dọc theo sống lưng, thứ đó lớn đến mức giật mình, giống như ỷ vào việc cậu không thấy gì đằng sau mà tùy tiện trêu đùa.