Tiếng thở dốc nặng nề không ngừng vang lên khắp căn phòng, ánh đèn đường chiếu nghiêng rọi vào đệm chăn qua ô cửa sổ, mờ ảo soi vào bóng người đang cuộn mình dưới giường. Cậu liều mạng cắn môi, cố gắng để bản thân không phát ra tiếng động gì quá lớn nhưng âm thanh trong cổ họng vẫn không nhịn được mà bật thốt ra ngoài.
"Ư a…"
Nước mắt trên mặt đã sắp cạn khô nhưng cậu lại cảm thấy bản thân như đang đứng giữa một cơn phong ba bão táp, cả người không nhịn được mà run bần bật.
Trần Nguyệt vô thức phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào, càng thêm ra sức cố gắng cuộn tròn cơ thể mình lại.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, gần đến mức cậu như ngỡ rằng âm thanh đó đang ở ngay sát bên tai. Cậu từ từ hé mắt ra, hơi nhích người dậy mà trong lòng vẫn còn sợ hãi không thôi.
Tiếng động vang lên càng thêm rõ ràng hơn trong không gian yên tĩnh của căn phòng nhưng cho dù có ngó nghiêng tìm mãi cũng không thể tìm thấy nơi phát ra âm thanh. Trần Nguyệt ôm chặt lấy bụng mình, lông tơ khắp người như dựng đứng hết cả lên, mồ hôi lạnh liên tục nhỏ xuống từng giọt, cảm giác rùng mình cũng theo đó mà chạy dọc sống lưng.
"Lạch cạch…"
Là âm thanh khi cửa mở.
Nỗi kinh hãi như vừa được thoát ra từ vực sâu tăm tối dần dần bao phủ lấy toàn thân Trần Nguyệt, hai mắt cậu trừng lớn, tơ máu đỏ tươi hiện rõ bên trong con ngươi.
Dưới sàn là một màu đen mờ mịt nhưng lại tràn đầy sự áp lực, cậu che miệng, cố gắng kìm nén không để bản thân phát ra tiếng thở dốc.
Nhờ vào mấy tia sáng le lói chiếu qua khe cửa, cậu có thể nhìn thấy một đôi giày da đang đứng yên lặng bên giường.
Thình thịch.
Trần Nguyệt nghe thấy tiếng tim đập vô cùng rõ ràng trong l*иg ngực mình.
Đôi giày da sáng bóng cứ thế đứng im ở đó một lúc lâu, cuối cùng mũi giày cũng đổi hướng.
Cậu theo bản năng mà thả lỏng người, nhịp thở dồn dập cũng từ từ bình ổn trở lại.
Cửa đóng, nguồn sáng duy nhất trong phòng cũng theo đó biến mất.
Tuy nhiên cả người Trần Nguyệt lại không nhịn được mà bắt đầu run rẩy, tiếng tim đập vừa dồn dập vừa điên cuồng liên tục phát ra từ l*иg ngực.
Chỉ cần cố gắng chịu đựng qua đêm nay thôi là được rồi.
Cậu nhắm mắt, ôm lấy cái bụng phồng to của bản thân, không dám tạo ra bất kỳ âm thanh nào quá lớn, cơ thể khẽ cựa quậy muốn điều chỉnh sang tư thế khác thoải mái hơn một chút.
Tiếng hít thở nặng nề dần lắng xuống.
Không biết có phải do ảo giác của Trần Nguyệt hay không mà cậu cứ có cảm giác hình như người đàn ông kia chưa chưa hoàn toàn rời khỏi đây.
Cậu rụt người về phía cuối giường, cuộn lại thành một cục rồi cẩn thận trở mình.
Tiếng hô hấp của cậu bỗng dưng im bặt.
Hai cánh môi Trần Nguyệt không ngừng run rẩy, ngay cả những sợi tóc cũng khẽ run lên vì sợ hãi.
Đối diện với cậu là một đôi mắt vàng rực.
Lâu Quan Hạc ngồi xổm dưới đất, anh nghiêng đầu, ánh mắt có thể nhìn ra tất cả sự sợ hãi trên khuôn mặt Trần Nguyệt.
Anh nhẹ nhàng cong môi nở một nụ cười nhưng vẻ mặt lại hết sức u ám: "A, bắt được rồi."
…
"Không…!"
Lâu Quan Hạc nắm chặt viên hộŧ ɭε sưng đỏ rồi ra sức lôi kéo nó, buộc Trần Nguyệt phải chui ra khỏi gầm giường.
Hộŧ ɭε lúc này trông không khác gì một trái táo chín mọng, vừa to vừa đỏ, tản ra hương thơm da^ʍ mỹ ngọt ngào.
"Em đang nghĩ tại sao tôi còn chưa đi phải không?" Lâu Quan Hạc vẫn không hề nhẹ tay, mặt không chút thay đổi mà dùng sức xoa nắn viên hộŧ ɭε đáng thương: "Bà xã à, em đáng yêu quá đấy."
L*иg ngực Trần Nguyệt liên tục phập phồng lên xuống, hai hàm răng điên cuồng va đập vào nhau.
"Bà xã, nói chuyện đi." Khóe môi Lâu Quan Hạc chậm rãi kéo lên tạo thành một vầng trăng non: "Không muốn trả lời tôi đấy à?"
Ánh sáng le lói chiếu vào căn phòng, Trần Nguyệt có thể nhìn thấy rất rõ nụ cười đang nở rộ trên gương mặt người nọ, sống mũi cao thẳng như núi, hai cánh môi mỏng bạc tình, gương mặt anh tuấn tựa như bức tượng đất được chính tay thần Nữ Oa nhào nặn, thừa hưởng bộ gen ưu tú hoàn hảo không tỳ vết của cha mẹ.