Vai Chính Luôn Được Điên Phê Ái

Quyển 5 - Chương 3: Em rể bị cường thế chiếm đoạt

"Ưm…"

Cậu khẽ cắn môi dưới, gậy thịt to lớn ở sau lưng liên tục ra sức mài cọ, không biết có phải do ảo giác hay không mà cậu cứ có cảm giác rằng thứ đó đang chui vào khe mông của mình, khiến cho cơ thể đã sớm bị dạy dỗ đến nhạy cảm lập tức run rẩy ửng hồng.

"Bà xã, quay người lại nào." Lâu Quan Hạc ghé vào tai cậu, hơi thở nóng hổi bất chợt phả vào trong: "Anh giúp em rửa sạch lỗ da^ʍ."

"Lâu Quan…"

"Bà xã ngoan, đừng khiến anh mất vui, được chứ?"

Trần Nguyệt không còn cách nào khác chỉ đành phải run rẩy xoay người, hai tay cố gắng banh cặp mông thịt tròn trịa ra, cậu nhìn cây gậy thịt to bự của người đàn ông, cổ họng vô thức nuốt khan một cái.

Từng nếp uốn thịt huyệt đỏ hồng ướŧ áŧ bên trong lỗ hậu đều như được phơi bày vô cùng rõ ràng trước mắt người đàn ông.

"Ư a…"

Dươиɠ ѵậŧ người đàn ông quá mức to lớn khiến cho việc nuốt vào cực kỳ khó khăn nhưng Lâu Quan Hạc không hề kêu dừng lại, Trần Nguyệt cũng không dám dừng dù chỉ một giây.

Cái mông nhỏ cứ thế từng chút từng chút một nuốt chửng dươиɠ ѵậŧ, thịt huyệt non mềm ngày nào cũng đều phải ngậm lấy bao bọc côn ŧᏂịŧ bắt đầu quen thuộc mà cắи ʍút̼, thậm chí còn dần cảm nhận được sự sung sướиɠ, lỗ hậu liên tục co rút phục vụ gậy thịt rồi từ từ hút sâu vào trong.

Trần Nguyệt không thể nhìn thấy vẻ mặt lúc này của Lâu Quan Hạc, cũng không thể đoán được tâm trạng bây giờ của anh cho nên càng không dám tùy tiện cử động.

"A…"

Lâu Quan Hạc nắm lấy thắt lưng cậu, không chút thương tiếc mà ấn mạnh xuống.

"Bé con… Bé con…" Trần Nguyệt ôm bụng khóc nức nở: "Sâu quá, sâu quá rồi…"

Trong miệng Lâu Quan Hạc bất chợt phát ra tiếng cười dễ nghe: "Hóa ra em vẫn còn nhớ rõ hai chúng ta có một đứa con."

Vành mắt Trần Nguyệt bắt đầu rưng rưng nước, hai mắt ướt sũng trông y như một con thú nhỏ yếu đuối đáng thương, nhìn như có thể rơi nước mắt bất cứ lúc nào.

Trong ánh mắt chậm rãi trừng lớn của Trần Nguyệt, bên trong phòng tắm không biết từ lúc nào đã xuất hiện một cái đai.

Trên đai có gắn hai cây dươиɠ ѵậŧ thô to, trông có vẻ là bắt chước hình dáng côn ŧᏂịŧ của Lâu Quan Hạc.

Giọng anh âm trầm như bóng đêm sâu thẳm: "Có cái này, chắc em sẽ không dám chạy nữa đâu nhỉ?"



"Chị Hân, người này là bạn trai của chị à?" Tên côn đồ ngậm điếu thuốc trong miệng, liếc mắt đánh giá người trước mặt một lượt rồi lộ ra vẻ mặt khinh thường: "Chậc, cũng chỉ có vậy."

Trần Nguyệt mất tự nhiên mím chặt môi, xấu hổ cúi thấp đầu.

Cậu đeo một cặp kính gọng đen to tướng, trên người là bộ quần áo rẻ tiền hơi bung chỉ đã mặc được vài năm, bị giặt nhiều đến mức bạc màu, góc áo còn hơi ngả vàng, vừa nhìn đã lập tức cảm giác được hai người này không hợp nhau chút nào.

Lâu Hân xua tay, trông thấy dáng vẻ này của Trần Nguyệt cũng không nhịn được cảm thấy phiền chán: "Được rồi, sao anh lại ăn mặc như vậy chứ, chẳng phải em đã nói hôm nay sẽ đi gặp anh trai em rồi à?"

Trần Nguyệt siết chặt góc áo đã ố vàng, chần chừ mãi mới có thể miễn cưỡng nở ra một nụ cười: "Hân Hân, xin, xin lỗi."

Chẳng lẽ cậu phải nói rằng đây là bộ quần áo tốt nhất của cậu rồi sao.

Nghĩ đến khoảng cách chênh lệch lớn giữa bản thân và gia đình Lâu Hân, cậu lại không nén nổi cảm giác xấu hổ.

"Quên đi quên đi." Lâu Hân nhíu mày, mắt không thấy tâm sẽ không phiền, cô ta sai bảo tên côn đồ: "Còn ngớ người ra đó làm gì, mau chạy xe lại đây đi."

Tên côn đồ nghe vậy lập tức trưng ra nụ cười lấy lòng: "Vâng vâng vâng, em đi ngay đây, đi ngay đây, chị Hân yên tâm đừng giận, đừng giận nữa ha."

Lúc này Lâu Hân mới lần nữa dời ánh mắt lên người Trần Nguyệt.

Tuy cách ăn mặc không được tốt cho lắm nhưng nhìn lướt qua thì cũng không có vấn đề gì lớn, sửa sang lại một chút là có thể đi gặp người ta được rồi.