Trần Nguyệt không thể nói không trong giây lát.
Ngụy Phù Vân vùi đầu vào thân dưới của cậu, trong mắt không có gì khác ngoài sự chân thành.
Có lẽ cậu nghĩ nhiều rồi.
Trong khoảnh khắc cậu có cảm giác Ngụy Phù Vân chính là người đã xâm phạm mình, không khỏi cười tự giễu, cậu vẫn có thể phân biệt được người đàn ông và thiếu niên.
Chiếc lưỡi đỏ mọng ướŧ áŧ thò ra, hơi vươn vào trong bướm nhỏ ướt đẫm, thịt mềm bên trong khẽ run lên dưới sự ma sát của lưỡi.
"A…"
Trần Nguyệt nắm chặt chăn bông trên giường.
Hung khí đỏ tím đâm vào lỗ nhỏ trong trí nhớ, hung hăng va chạm vào điểm da^ʍ làm bên trong nứиɠ lên, dươиɠ ѵậŧ đâm chọc lung tung kia hoàn toàn chiếm trọn tử ©υиɠ.
Cậu nhớ rõ các ngón chân và đầu ngón tay căng thẳng, cố gắng làm dịu đi cảm giác dươиɠ ѵậŧ bên trong cơ thể, nhưng toàn thân liên tục đạt cao trào, lỗ nhỏ giãn ra tùy ý dươиɠ ѵậŧ đâm vào bên trong.
"Đại nhân, thơm quá." Ngụy Phù Vân ngẩng đầu với tư thế phục tùng: "Bướm của đại nhân thơm quá."
Nếu không phải ánh mắt của cậu ấy quá hồn nhiên, Trần Nguyệt sẽ tưởng rằng cậu ấy đang giễu cợt cậu.
"A a… sâu hơn một chút..."
Đầu lưỡi thô ráp liếʍ hộŧ ɭε đỏ rực, thịt mềm bên trong vặn chặt đầu lưỡi, toàn thân Trần Nguyệt run rẩy vừa xấu hổ lại vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Đầu lưỡi ma sát ngoài bướm nhỏ, hút bướm nhỏ đến chảy càng nhiều nước da^ʍ, chiếc lưỡi nóng ẩm di chuyển linh hoạt, cọ xát vào vách trong đang điên cuồng mấp máy khiến Trần Nguyệt thẳng người.
Cậu không nhịn được túm lấy gáy Ngụy Phù Vân, túm tóc màu hạt dẻ, nâng bướm nhỏ vào miệng cậu ấy.
Chiếc lưỡi gian da^ʍ miệng lỗ hết lần này đến lần khác, nước da^ʍ chảy ra liên tục, Trần Nguyệt sướиɠ đến mức rên da^ʍ càng lớn.
"Đủ rồi… đủ rồi..."
Trên mặt Ngụy Phù Vân dính đầy nước da^ʍ, nhưng cậu ấy cũng không để ý: "Ngài có thể nuôi tôi không?"
"Tôi không nuôi con người."
Ngụy Phù Vân sửng sốt một chút sau đó mỉm cười.
"Tôi làm cún con của ngài có được không?"
Trong quán bar xa hoa nhộn nhịp, ca hát nhảy múa ồn ào kèm theo tiếng ly rượu va chạm leng keng, hai ba người ngồi cùng nhau ầm ĩ.
Nhưng không ai để ý rằng có một người đàn ông ăn mặc kỳ lạ đang ngồi trong góc tối.
Đôi mắt đỏ rực ẩn trong bóng tối, cho dù bị phát hiện cũng chỉ cho rằng đó là hóa trang đặc biệt.
Hệ thống: [Tôi vẫn không hiểu.]
[Cái gì?]
Hệ thống suy nghĩ một chút nói: [Tại sao ở thế giới trước cậu lại cho Chung Bình cơ hội?]
[Bởi vì tôi là con người.] Trần Nguyệt cũng đưa ra câu trả lời giống hệt như vậy, [Tôi là người có cảm xúc.]
Hệ thống tiếp tục hỏi: [Còn Thu Cận thì sao?] Âm thanh điện tử vang lên, [Rõ ràng là cậu có thể thoát khỏi đó, kể cả thế giới thứ nhất.]
[Có lẽ là do quá nhàm chán.] Trần Nguyệt thản nhiên nói, nâng ly rượu lười biếng nằm trên ghế sô pha, [Dù sao cuộc sống của tôi vốn luôn nhàm chán.]
Nó chắc chắn, [Cậu biết anh ta?]
Đó là giọng điệu hoàn toàn khẳng định.
[Tôi không hiểu.] Hệ thống khó hiểu, đổi câu hỏi, [Nhiệm vụ của cậu chỉ là bảo vệ nam chính thôi, tại sao lại làm nhiều việc không cần thiết như vậy?]
[Có lẽ… Tôi nói là có lẽ…]
Đôi mắt phượng của cậu hơi nhướng lên, ánh sáng tím sẫm của ngọn đèn chiếu rọi trên mặt khiến cậu càng thêm hoàn mỹ, cậu thản nhiên nói: "Chung Bình là nam chính à?"
[Không thể nào…]
"Tôi thấy cậu đã ở đây một mình rất lâu rồi." Người phụ nữ xinh đẹp duyên dáng lắc hông dựa lại gần, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở: "Có muốn uống một ly không?"
Trần Nguyệt đẩy ly rượu sắp chạm vào miệng ra, cười xin lỗi: "Ngại quá, tôi chỉ muốn ở một mình."
Người phụ nữ rút lại ly rượu, nghiêng người tới gần, hơi thở nóng hổi phả vào tai Trần Nguyệt: "Thích đàn ông à?"
"Chị giới thiệu cho cậu vài người, thế nào?"
Cô chưa bao giờ nhìn thấy một người đàn ông như vậy, trong sự kiêu căng còn có cảm giác xa cách với người khác.