Khẩu súng lạnh lẽo căng miệng bướm nhỏ ra, đầu súng hoàn toàn đi vào lỗ da^ʍ bị cᏂị©Ꮒ rộng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong bụng đều bị chặn lại.
Trần Nguyệt muốn mặc quần áo nhưng cậu không còn chút sức lực nào.
Một giọng nói vang lên bên cạnh: "Xin hỏi ngài có khỏe không?"
Cậu muốn tháo khăn bịt mắt ra để nhìn rõ người đó, nhưng vừa kéo ra một chút chỉ kịp nhìn thấy mái tóc màu nâu hạt dẻ của cậu ấy, sau đó lại không nhìn thấy gì nữa.
"Cho tôi máu..."
Đây là lời nói cuối cùng của Trần Nguyệt trước khi ngất đi.
*
Trước mắt mịt mờ, Trần Nguyệt mơ hồ nhìn thấy hộp nhỏ dưới gốc cây thông Noel có màu đỏ lập lòe, cậu cho rằng mình đang mơ.
"Thưa ngài, ngài ổn chứ?"
Lại là giọng nói đó.
Trong đầu Trần Nguyệt dường như có thêm vài sợi dây rối tung, cậu mạnh mẽ mở mí mắt ra, cuối cùng nhìn rõ dáng vẻ của người này.
Đó là một thiếu niên.
Mái tóc màu nâu hạt dẻ dài tới tai, thiếu niên có khuôn mặt tròn trịa dễ thương, hai má ửng đỏ có lẽ là do lạnh, nhưng điều này không ngăn cản được sự đáng yêu của cậu ấy.
"Máu…"
Trần Nguyệt ngửi thấy mùi thơm không nhịn được há miệng, muốn cắn vào mạch máu của cậu ấy.
"Chờ một chút." Thiếu niên khẽ lắc đầu, lùi về phía sau một bước: "Ma cà rồng đại nhân."
Trần Nguyệt hơi nheo mắt lại: "Cậu biết tôi là ma cà rồng thế mà không sợ à?"
Cậu ấy cúi đầu thành thật nói: "Tôi sợ." Một lát sau lại nói thêm: "Nhưng tôi rất sùng bái ngài."
"Tôi tên Ngụy Phù Vân."
Thiếu niên mở mắt ra, trên khuôn mặt thuần khiết thanh tú hiện lên một tia ngưỡng mộ kỳ lạ: "Ngài có cần máu của tôi không?"
Ngụy Phù Vân cởϊ áσ lộ ra nửa cánh tay trắng nõn: "Xin mời."
Trần Nguyệt nuốt khan, nhìn chằm chằm vào vết máu tươi trên cổ cậu ấy.
Đối với ma cà rồng mà nói thì đây chẳng khác nào là dụ dỗ, không ma cà rồng đang đói khát nào có thể chịu đựng được kể cả Trần Nguyệt.
Máu tươi tràn vào miệng, cậu cảm giác như mình thật sự còn sống, làn da tím tái của cậu dần trở về màu sắc ban đầu.
"Mời ngài thong thả dùng." Ngụy Phù Vân ôm cậu vào lòng, đôi mắt ngây thơ dần ảm đạm đi ở nơi mà Trần Nguyệt không nhìn thấy được: "Tôi có thể biết tên của ngài không?"
Đôi mắt đỏ thẫm sáng ngời giống như một ác ma đến từ địa ngục, nhưng kết hợp với khuôn mặt của Trần Nguyệt lại xinh đẹp như một sinh vật do thần tạo ra.
Chiếc cổ trắng dài như một con thiên nga đang nhảy múa, chói lóa đến mức gần như không thể nhìn thẳng.
Khóe miệng còn có vết máu, sau khi no bụng lại trở về dáng vẻ lạnh lùng thượng đẳng, giống như đang bố thí: "Trần Nguyệt, tên tôi là Trần Nguyệt."
Ngụy Phù Vân ngẩn người, sau đó lại nở nụ cười: "Có cần tôi giúp ngài rửa sạch không?"
Lần này đến lượt Trần Nguyệt sững sờ: "Cái gì?"
Ngụy Phù Vân nghiêng người, hơi thở nóng hổi phả lên mặt cậu: "Trần Nguyệt đại nhân, phía dưới của ngài…"
Mặt Trần Nguyệt đột nhiên đỏ bừng, buồn bực nói: "Ai cho phép cậu chạm vào thân thể của tôi?"
Ngụy Phù Vân vội vàng quỳ xuống nói: "Thật xin lỗi đại nhân."
Cậu ấy ngước đôi mắt ướt lên, trông vừa đáng thương vừa ngây thơ: "Nhưng nơi đó bẩn quá."
Trần Nguyệt nhớ đến xâm phạm của người đàn ông, tức giận nghiến răng nghiến lợi: "Chuyện này không được nói cho ai biết, nghe rõ chưa?"
"Tuân lệnh." Ngụy Phù Vân thẳng lưng, lẩm bẩm nói: "Nếu cơ thể ngài không thoải mái thì để Phù Vân làm."
Cậu ấy không để Trần Nguyệt kịp từ chối liền cúi đầu xuống đôi chân đang dang rộng của cậu.
Bướm nhỏ lầy lội ướt đẫm giống như bị ai phết một lớp mật ong, Ngụy Phù Vân ngửi thấy mùi hương đặc trưng của lỗ nhỏ, tim đập nhanh hơn một chút.
Cậu ấy biết rõ hương vị của nơi này.
"Tôi sẽ luôn trung thành với ngài, vĩnh viễn phục tùng ngài."
Thiếu niên nửa quỳ trên mặt đất, mái tóc màu nâu hạt dẻ giống như một cái đuôi bị hoàng hôn bỏ lại trên thế giới: "Tôi thật lòng cầu xin ngài hãy để tôi giúp ngài."