Thịt da^ʍ bên trong bị dươиɠ ѵậŧ đâm rút liên tục, nửa còn lại vẫn chưa thể đâm vào, nhiều lần còn kéo cả thịt mềm ra ngoài khuấy đảo bướm nhỏ.
Trần Nguyệt nức nở ngẩng đầu lên, cảm giác có một luồng điện chạy qua, ngón tay cậu siết chặt, lập tức đạt đến cao trào.
"Bắn đi."
Lỗ sau xinh đẹp chảy ra nước da^ʍ, Trần Nguyệt cắn chặt môi: "A á…"
Bụng nhỏ gồ lên đồng thời chảy đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, cặp mông trắng nõn bị tinh hoàn dập mạnh đến đỏ bừng, trong lỗ thịt vừa nóng vừa chật, cả người tràn ngập hương vị của đàn ông.
Cơ thể mất đi sức lực, Trần Nguyệt chợt nhận ra rằng từ đầu đến cuối mình đều không thể nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông này.
"Anh…"
Đầu súng lạnh lẽo lại thọc vào lỗ sau của cậu, thần kinh Trần Nguyệt giật nảy, toàn thân bắt đầu run lên.
Anh cúi đầu cười, vô cùng lịch sự hỏi: "Tôi có thể cᏂị©Ꮒ bướm nhỏ của em được không?"
Trần Nguyệt còn chưa kịp phản ứng thì hai mắt đã bị che lại.
Đôi mắt đỏ ươn ướt bị tấm vải đen che phủ hoàn toàn.
"Loài người không biết xấu hổ!"
Cơ thể khát máu của cậu gào thét, cậu cảm thấy vô cùng khó chịu, sau khi mất đi thị lực, thính giác và khứu giác đều trở nên cực kỳ nhạy cảm.
Người đàn ông xoay người cậu lại, đâm dươиɠ ѵậŧ lớn vào bướm nhỏ, va chạm thẳng vào nơi ấm áp: "Bé cưng, đợi lát nữa em sẽ biết thế nào mới gọi là không biết xấu hổ."
"A..."
Bướm nhỏ mềm mại chưa từng bị xâm nhập đã ẩm ướt đỏ bừng, hai cánh hoa run rẩy mở rộng, dươиɠ ѵậŧ lao thẳng về phía trước không thương tiếc, vách thịt dường như đã bị kéo căng đến cực hạn, bụng nhô lên hình dạng của dươиɠ ѵậŧ.
Trần Nguyệt choáng váng trước sự va chạm đột ngột này.
Lỗ hậu của cậu vừa mới bị cᏂị©Ꮒ nên biết dươиɠ ѵậŧ của anh lớn hơn người bình thường rất nhiều, nhưng không ngờ anh vẫn còn giữ lại một nửa, bây giờ đã tiến vào trong bướm nhỏ trơn trượt mềm mại, cuối cùng không thể nhịn nổi đâm thẳng một hơi vào lút cán.
"Á a… Sâu quá a ha…"
Cậu đối mặt trực tiếp với người đàn ông, hai chân bị kéo ra trước ngực, hai lỗ nhỏ hoàn toàn lộ ra, thậm chí có thể nhìn thấy bóng dáng dươиɠ ѵậŧ đâm rút.
Dươиɠ ѵậŧ lớn dữ tợn đang nhanh chóng ra vào trong bướm nhỏ ẩm ướt mềm mại, các nếp gấp ở mép cuộn lại, bụng vốn đã căng đầy sưng lên vì tϊиɧ ɖϊ©h͙ bây giờ đã căng ra đến cực điểm.
Hộŧ ɭε run lên cao trào, Trần Nguyệt dựa vào bức tường thô ráp, toàn thân bị đóng đinh vào dươиɠ ѵậŧ, mỗi lần rút ra đều sợ hãi theo bản năng.
Quá nhanh…
Cảm giác mềm mại dày đặc từ phía dưới truyền đến, người đàn ông dùng sức kéo hộŧ ɭε, hộŧ ɭε mềm mại đỏ rực run rẩy, vừa đau vừa sướиɠ.
Miệng tử ©υиɠ mở ra, người đàn ông khẽ cười nhẹ: "Bá tước nhỏ, tử ©υиɠ của em cũng nứиɠ phải không?"
Ban đầu Trần Nguyệt còn lo lắng thân phận của cậu, bây giờ không nhịn được nữa, vừa khóc vừa chửi: "Mẹ nó rốt cuộc thì anh là ai?"
Dươиɠ ѵậŧ nóng hổi chạm tới miệng tử ©υиɠ, vách thịt bên trong đột nhiên co rút lại, bướm nhỏ đỏ bừng run rẩy chảy nước.
Dươиɠ ѵậŧ thô dài đâm tiến vào tử ©υиɠ, mắt Trần Nguyệt trở nên trắng dã, không khống chế được thè lưỡi, cảm giác cậu sắp bị chơi hư.
"Ha a... Ưʍ..."
"Bé cưng có thích không?" Người đàn ông banh rộng hai chân cậu đặt lên vai mình, như vậy càng dễ cᏂị©Ꮒ vào hơn, tự hỏi tự trả lời: "Nước da^ʍ chảy nhiều vậy chắc chắn là thích lắm."
Mặt Trần Nguyệt đầy nước mắt: "Ra ngoài… ha a sâu quá…"
Người nọ không để ý đến yêu cầu của cậu, tiếp tục di chuyển eo cᏂị©Ꮒ làm, Trần Nguyệt không biết mình đã bị đặt ở đây cᏂị©Ꮒ bao lâu, cậu chỉ cảm thấy bướm nhỏ của mình sắp hỏng rồi, không thể chứa nổi tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong bụng.
Khi cậu mở mắt lần nữa, người đàn ông đã biến mất.
Bụng cậu nhô cao lên trông giống như phụ nữ đang mang thai ba tháng, trên cơ thể không có chỗ nào hoàn hảo mà đầy những vết bầm tím, đặc biệt là hai bên đùi bị va chạm tới đỏ lên trông vô cùng đáng thương