Vai Chính Luôn Được Điên Phê Ái

Quyển 4 - Chương 8: Ma cà rồng bị điên phê chiếm đoạt

Thật hiếm lạ.

Trần Nguyệt nghiêng người sang một bên, lại từ chối: "Lần sau đi chị gái."

Cô còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng phía trước lại vang lên tiếng cãi nhau ầm ĩ, cô không khỏi nhìn sang.

Cô lắc ly rượu nói nhỏ: "Cũng không biết là ai tới đây gây chuyện." Người phụ nữ quay đầu lại, đang định an ủi Trần Nguyệt: "Không sao đâu, sẽ nhanh thôi…"

Sau đó, cô nhìn thấy Trần Nguyệt chậm rãi đứng dậy, chậm rãi đi tới đó.

"Ai…"

Trần Nguyệt chen vào trong đám người, vừa chen vừa đẩy: "Cho tôi qua một chút, cho tôi qua một chút."

Thiếu niên bị đẩy ngã xuống đất, trên người đầy mùi rượu vẫn sống chết ôm chặt một thứ gì đó không chịu buông ra, cho dù người bị bẩn cũng chỉ cắn chặt răng.

Người đàn ông đầu trọc đá mạnh vào cậu ấy và nói: "Đưa đồ ra đây!"

Những người còn lại theo dõi cuộc vui thì tụ tập lại, vươn cổ như rắn.

Thấy cậu ta không trả lời, gã đầu trọc chỉ cảm thấy mất mặt nên đột nhiên giơ chân định đá xuống.

Con ngươi của cậu ta co lại, cuộn người lại ôm chặt đồ vật trong tay hơn.

"Khoan đã."

Người đàn ông đầu trọc nhíu mày quay người lại, người xung quanh nhường đường quay đầu tìm kiếm nơi phát ra âm thanh: "Mày là ai?"

Trần Nguyệt kéo mũ xuống nói: "Tôi đang tìm người."

Đầu trọc cười lạnh nói: "Tìm người? Nơi này không có người mày tìm, tên lùn như mày chú ý chút cho tao!"

"Tôi đang tìm cậu ta." Trần Nguyệt chỉ vào người trên mặt đất: "Có thể cho tôi một chút thời gian được không?"

Gã đầu trọc cười "ha ha", bộ râu xồm xoàm nhếch lên: "Tên lùn, mày có muốn thử ăn đấm không?"

"Có lẽ có."

Cơ mặt bọn họ run rẩy, mấy tên đầu trọc trừng mắt nhìn nhau: "Mày!"

Đôi mắt màu máu hơi lóe lên, hàng mi dài khẽ run rẩy như là biển máu sâu không đáy, gặp liền không thể quên được.

Thân thể gã đầu trọc run lên, gã hoàn toàn choáng váng, lắp bắp: "Hít hít… hít…"

Người bên cạnh nghĩ đến có chuyện sôi nổi hơn nữa, vội vã hỏi dò: "Cái gì? Mi nói rõ ràng hơn chút đi."

Cho đến khi hắn cũng bắt gặp đôi mắt đó.

"Ma cà rồng a á!"

Những người vừa xem chuyện vui vội bỏ chạy, quán bar đông đúc lập tức trống rỗng, mọi thứ rơi dưới đất chất đống lộn xộn, ly thủy tinh vỡ vụn trên sàn.

Trần Nguyệt bĩu môi: "Chậc, chán quá."

"Anh…"

Trần Nguyệt quay người lại, mỉm cười nhìn thiếu niên: "Cậu cũng muốn chạy à?"

Thiếu niên ngạc nhiên, một lúc sau mới tỉnh táo lại hỏi: "Anh đang tìm tôi à?"

Cậu ta bình tĩnh đến không ngờ, đúng là nam chính có khác.

Trần Nguyệt quỳ xuống trước mặt hắn: "Người cậu muốn tìm không có ở đây."

"Làm sao anh biết…"

Trần Nguyệt ngắt lời cậu ta: "Nghe tôi nói, người cậu muốn tìm đang ở phía nam."

Thiếu niên dừng lại, định nói thêm gì nữa thì nhìn thấy ma cà rồng trước mặt nhanh chóng đứng dậy rời đi.

"Tên của anh."

Trần Nguyệt nghiêng đầu: "Cái gì?"

"Tên của ngài." Thiếu niên siết chặt ngón tay, nhìn chằm chằm bóng lưng cậu: "Có thể nói cho tôi biết được không?"

Trần Nguyệt quay lưng lại vẫy tay với cậu ta: "Có cơ hội thì cậu sẽ biết."

Bước ra khỏi quán bar mới có thể cách ly hoàn toàn bầu không khí bên trong.

[Cậu định làm cái quái gì vậy?]

Trần Nguyệt nhàn nhã đi vào trong ngõ tắt nhỏ, [Tôi chỉ muốn xác minh một điều.]

Hệ thống bối rối, [Chuyện gì?]

"Đang tới."

Nhiệt độ tới gần trong khoảnh khắc, hơi thở quen thuộc phả vào da thịt trở nên dày đặc.

Trần Nguyệt vùng vẫy theo bản năng, hai tay bị trói ngược vòng sau thắt lưng.

Người đàn ông xoa tai cậu cho đến khi đỏ bừng rồi mới buông ra: "Bà xã, em không ngoan."

Trần Nguyệt run rẩy toàn thân: "Loài người, sao anh còn dám tới?"

Một ma cà rồng sau khi ăn no không thể coi thường, nhưng không hiểu sao Trần Nguyệt không thể phát huy được chút sức lực nào, cơ thể mềm nhũn như đã bị rút hết sức lực.

"Anh đã làm gì tôi?" Trần Nguyệt trợn tròn mắt, không thể tin được mình lại bị bắt như thế này: "Nói đi!"

"Một ít đồ chơi mà thôi."