Vai Chính Luôn Được Điên Phê Ái

Quyển 4 - Chương 3: Ma cà rồng bị điên phê chiếm đoạt

Trong con hẻm tối tăm, sau cơn mưa lớn không khí hỗn tạp và ngột ngạt, nước chảy trên mặt đất ẩm ướt, nước nhỏ giọt từ trên bức tường trơn nhẵn, có thể nhìn thấy một màu đỏ kỳ lạ trong hình ảnh phản chiếu.

Trần Nguyệt che miệng vết thương dựa vào tường.

"Con người khốn kiếp!"

Vết thương hở không thể tự lành lại, vũ khí đặc biệt của thợ săn đã vô hiệu hóa khả năng phục hồi siêu phàm của ma cà rồng.

Nước chảy trên tường có lẫn máu nhìn cực kỳ nổi bật trên bức tường nứt đầy bụi bẩn.

Trần Nguyệt đã bao giờ phải chịu loại tủi thân này đâu.

Cậu nghiến răng tức giận, cơ thể luôn được nuông chiều vừa đau vừa tê.

Đôi mắt đỏ rực hơi nheo lại, cảm thấy trong bụng dâng lên cảm giác buồn nôn, trên trán toát mồ hôi lạnh, cậu đã mất quá nhiều máu nên hiện tại cần rất nhiều máu.

Chiếc đồng hồ cổ vang lên đầy nặng nề, đàn quạ kinh ngạc vội vàng bỏ chạy, kim giờ và kim phút chồng lên nhau tạo thành một đường thẳng.

Mười hai giờ.

Thợ săn sắp xuất hiện rồi.

Điều này có nghĩa là cuộc săn lùng ma cà rồng sắp bắt đầu.

Trần Nguyệt đè nén vết thương, trong đầu chỉ có hai chữ "chạy mau", đột nhiên từ góc tường truyền đến tiếng bàn tán, ánh mắt cậu tối sầm lại, ẩn nấp trong bóng tối.

"Tôi nghe nói hội trưởng đã bắt được một ma cà rồng quý tộc."

Đứa trẻ mang súng trông có vẻ không quá mười tuổi nhưng đã học được cách ăn nói như người lớn.

Trong mắt nó hiện lên sự ngưỡng mộ: "Trời ạ, tôi thật sự không biết diễn tả thế nào nữa."

"Đáng tiếc để hắn chạy rồi." Cô gái tóc nâu bên cạnh thở dài: "Ma cà rồng quý tộc, có giá trị nghiên cứu biết bao!"

Đứa trẻ mang súng nhún vai: "Không sao đâu, hắn không thể trốn được, dù sao..."

Dù sao thì toàn bộ thành phố đã bị phong tỏa.

Trong lòng Trần Nguyệt lặng lẽ bổ sung thay nó.

Hai đứa trẻ vẫn đang cười nói, Trần Nguyệt mở mắt ra, nhìn chằm chằm hầu kết của hai đứa trẻ không kìm lòng được nuốt nước bọt.

Từ trước đến nay cậu không thích tấn công trẻ con, cũng không phải vì thương hại mà vì thợ săn sẽ không gϊếŧ cạn thức ăn của mình.

Chỉ là tình huống hiện tại hơi đặc biệt, Trần Nguyệt thiếu quá nhiều máu, cậu không còn đường lui.

Đôi mắt cậu càng đỏ đậm hơn.

Những chiếc răng nanh của kẻ săn mồi hơi lộ ra, hung ác nhắm vào cổ chúng.

Cậu cẩn thận dựa vào tường di chuyển, máu dính lên tường kéo dài một đoạn rồi dần chảy xuống dưới..

Tiến về trước một chút… lại thêm một chút nữa…

Trần Nguyệt âm thầm nói.

Mạch điện cũ chập chờn, cậu nhìn thấy bóng đen lập lòe trên mặt đất.

Còn một chút thôi…

Ở chỗ ngoặt, cánh tay gầy gò đung đưa qua lại trong ánh sáng, mạch máu xanh tím trên đó mơ hồ chuyển động.

Trong bóng tối thị lực của cậu cực kỳ tốt.

Áp suất không khí từ từ giảm xuống, con ngươi của cậu co rút lại, đột nhiên nắm lấy cái tay kia kéo vào trong.

Trần Nguyệt hưng phấn nhe

răng, đang chuẩn bị xử lý đứa nhỏ còn lại thì đột nhiên tay cậu bị người khác giữ chặt.

Cậu giật mình, quay đầu theo bản năng.

Có thứ gì đó chạm vào eo cậu, Trần Nguyệt đổ mồ hôi, đồng thời nghe thấy tiếng "cạch", bên tai vang lên tiếng cười khẽ.

"Bắt được em rồi."

Họng súng đặt ở eo cậu, Trần Nguyệt không dám cử động, áo sơ mi dính chặt vào lưng, cả người đều căng thẳng.

"Anh muốn gϊếŧ tôi?" Trần Nguyệt nghiêng đầu, giọng nói rất nhẹ nhàng: "Anh dám không?"

"Tại sao tôi không dám?"

Trần Nguyệt cong môi, cố gắng giả vờ không quan tâm nhưng hơi thở gấp gáp đã phản bội cậu: "Gϊếŧ tôi thì chắc chắncon người và ma cà rồng sẽ khai chiến, sự cân bằng mà các người bảo vệ nhiều năm sẽ bị phá vỡ..."

"Nhưng mà…" Người đàn ông ghé vào tai cậu hỏi lại: "Không phải đã bị phá vỡ từ lâu rồi sao?"

"Thân làm công tước mà em lại tự tiện đi vào xã hội loài người. Em có nghĩ đây là một tin tức lớn không?

Công tước ma cà rồng muốn tìm cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ đã đến thế giới loài người và gϊếŧ chết hai thiếu niên. Chà… có lẽ không chỉ dừng ở hai nhỉ?"