Vai Chính Luôn Được Điên Phê Ái

Quyển 4 - Chương 1.2: Ma cà rồng bị điên phê chiếm đoạt

"Chân của em không tốt, bò xa như vậy sẽ rất đau tay." Ngụy Phù Vân nhìn chằm chằm vết đỏ trên tay cậu, cảm thấy đau lòng nên cúi người hôn, đến khi che phủ lên đó mới tiếp tục nói: "Hôm nay A Nguyệt có muốn tôi không?"

Trần Nguyệt không cách nào thoát khỏi vòng tay của anh, ham muốn khát máu kích động thần kinh của cậu: "Ngụy Phù Vân, sao anh có thể nói ra những lời không biết xấu hổ này?"

Tại sao chân cậu lại biến thành như thế này còn không phải là do Ngụy Phù Vân tặng cho à.

Ngụy Phù Vân không để trong lòng, ngược lại nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn, giọng điệu rất nhẹ nhàng: "Đó chẳng phải là do A Nguyệt luôn muốn chạy trốn sao."

Máu tươi chảy dưới mạch máu xanh tím, Trần Nguyệt biết rõ vị ngon của nó hơn ai hết.

"Máu…"

Trần Nguyệt thở hổn hển, bốn chiếc răng sắc nhọn trên dưới đang điên cuồng kêu gào du͙© vọиɠ của chủ nhân.

Ngụy Phù Vân đâm dươиɠ ѵậŧ vào đến tử ©υиɠ, đè ép ma sát thịt mềm, sau đó dùng ngón tay chạm vào hàm răng sắc nhọn của cậu: "Có phải bà xã đói bụng không?"

Đôi mắt đỏ hẹp dài chứa đầy sợ hãi, Trần Nguyệt nuốt nước bọt, khao khát máu nhưng đồng thời cũng sợ hãi điều gì đó.

Ngụy Phù Vân khẽ mỉm cười, anh ôm lấy nửa mặt cậu rồiđưa ngón tay cái vào khiến Trần Nguyệt không ngậm miệng lại được. Anh nở nụ cười: "Bà xã muốn gì phải tự nói ra."

Trần Nguyệt hôn và cảm nhận được mùi máu trên đầu ngón tay, thậm chí sinh ra ảo giác tim đập lỗi nhịp.

"Tôi, tôi muốn... Muốn máu."

"Thật ngoan." Ngụy Phù Vân liếʍ mồ hôi trên cổ và vai cậu, trong mắt tràn đầy tình yêu cố chấp, anh si mê nhìn chằm chằm Trần Nguyệt: "Bà xã, trước tiên chúng ta ôn lại tình cảm chút đã."

"Tôi…"

Dươиɠ ѵậŧ thô to đâm thật mạnh vào miệng tử ©υиɠ, miệng nhỏ bị chà đạp trào ra nước, bụng nhỏ nhô lên hình dáng dươиɠ ѵậŧ, cậu sắp bị cᏂị©Ꮒ nát, dươиɠ ѵậŧ điên cuồng khuấy tϊиɧ ŧяùиɠ dính bên trong vách thịt.

Ngụy Phù Vân bóp eo cậu, từng lớp thịt mềm mại bên trong ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ xấu xí, bướm nhỏ vừa đau vừa thích, hai cánh môi hoa huyệt đỏ bừng.

"A á…" Trần Nguyệt há to miệng, va chạm bất ngờ không kịp đề phòng khiến cậu ngẩng đầu lên theo bản năng: "Ưm ha, đừng…"

Ngụy Phù Vân cắn quai hàm cậu: "Bà xã, bên trong em chặt quá… Có phải do chưa cᏂị©Ꮒ đủ nhiều không?"

Trần Nguyệt bị đâm kêu ê a, trong lúc ma sát dươиɠ ѵậŧ rút ra sẽ kéo theo thịt mềm bên trong, phần thịt đỏ bị kéo ra co lại nhìn vừa mềm vừa da^ʍ, dâʍ ɖị©ɧ chảy xuống trên đùi người đàn ông khiến nơi đó ướt đẫm một mảng lớn.

"Đều là lỗi của ông xã suy nghĩ không chu đáo, lần sau ông xã sẽ mang một ít đồ chơi về." Đôi mắt Ngụy Phù Vân đỏ bừng, lộ ra sắc thái điên cuồng: "Để cho chúng cũng cᏂị©Ꮒ em."

Lỗ thịt hồng nhạt dính đầy nước da^ʍ, bướm nhỏ run rẩy chảy nước, Trần Nguyệt rơi nước mắt, cơn đói khát trong tiềm thức đang kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu, cậu muốn cắn ngón tay trong miệng nhưng lại sợ anh dạy dỗ.

Lần trước cậu không nhịn được cắn một miếng nhỏ đã bị Ngụy Phù Vân lấy lý do là quyến rũ anh mà cᏂị©Ꮒ thêm vài lần nữa, hôn mê rồi lại tỉnh, bướm nhỏ và lỗ sau luôn ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ, bị ép chịu đựng du͙© vọиɠ đáng sợ của người này.

Bướm nhỏ của cậu sưng đến mức chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể rỉ nước, mà Ngụy Phù Vân lại cực kỳ hưng phấn, dươиɠ ѵậŧ đâm rút bên trong thịt mềm, hoa huyệt sắp không chịu nổi, môi âʍ ɦộ run lên bị cᏂị©Ꮒ thành một cái lỗ nhỏ.

Trần Nguyệt đã từng bị dạy dỗ nên cậu cũng không dám tùy tiện cắn anh nữa.

"Máu ha a..." Trần Nguyệt gần một ngày không đυ.ng vào máu, yếu ớt nói ra vài chữ: "Cho tôi... Cho tôi máu..."

Ngụy Phù Vân trầm giọng cười, dùng ngón trỏ quấn tóc cậu: "Bà xã, để ông xã xuất tinh xong em ăn được không?"

"A ha…" Vốn dĩ Trần Nguyệt muốn nói không nhưng cậu đã không còn ở vị trí nói một không hai như trước nữa, cậu đói đến mức cả người hơi mơ hồ: "Ông xã mạnh hơn chút đi..."

Ngụy Phù Vân kinh ngạc nhìn cậu như vừa nghe được điều gì đó không thể tin được.

"Bà xã, gọi lại một lần nữa."

Anh ngừng cử động, không biết để tay ở đâu giống như một thanh niên vừa mới yêu, xấu hổ đến mức muốn đào một cái hố chui vào.

Trần Nguyệt không biết tại sao, cậu chỉ muốn nhanh chóng được ăn: "Ông xã bắn vào đi..."

Vừa dứt lời, dươиɠ ѵậŧ tím đen bắn ra một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt nóng hổi khiến bụng Trần Nguyệt run lên.

"Ha…"

Ngụy Phù Vân dùng sức ôm lấy cậu như muốn để Trần Nguyệt ngồi lọt trong lòng mình: "Bà xã, bà xã, bà xã."

"Bà xã, tôi yêu em." Ngụy Phù Vân điên cuồng hít mùi hương của cậu để lại vài quả dâu tây trên chiếc cổ và bờ vai trắng nõn của Trần Nguyệt.

Thân thể bên dưới run rẩy, anh cắn đầu lưỡi của mình, trong mắt tràn ngập yêu thương: "Ăn đi."

Mùi máu nồng đậm tràn ngập trong không khí, Trần Nguyệt nhìn chằm chằm đầu lưỡi bị cắn rách, đôi mắt đỏ rực sáng ngời.

Hai đầu lưỡi quấn lấy nhau, Trần Nguyệt khát máu ngậm chặt lưỡi anh.

Xương cốt gần như tan ra, cậu nhẹ nhàng ngả vào l*иg ngực Ngụy Phù Vân, hơi thở hai người hoà vào nhau, nhiệt độ nóng bỏng thiêu đốt Ngụy Phù Vân.

"A…"

Dươиɠ ѵậŧ lại cứng lên đâm mạnh vào trong bướm nhỏ, Ngụy Phù Vân ấn eo cậu, trên mặt nổi lên vân đỏ rực kỳ lạ.

Anh hạ thấp giọng nói, lại bày tỏ tình cảm sâu nặng của mình thêm lần nữa, tình yêu khác hẳn người thường đã khắc sâu vào xương tủy anh.

"Tôi vĩnh viễn yêu em."