Trong căn phòng giơ tay không thể thấy năm ngón, yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở.
Bóng người ngã vào bên trong, nhìn không rõ mặt nhưng cũng có thể thấy đại khái, bóng người chậm rãi bò ra ngoài, động tác bò kéo theo tấm chăn mềm mại bên dưới, chống đến cánh tay tê dại.
“Cho tôi… Cho tôi máu…”
Trần Nguyệt nhíu màu, sự xúc động vì khát máu như ngọn lửa đốt cháy cả xương cốt.
Đôi mắt đỏ tươi sáng lên trong căn phòng tốt, ánh sáng hơi u ám, cậu nằm rạp xuống lộ ra răng nanh bén nhọn, dáng vẻ kẻ săn mồi hung dữ đã xuất hiện.
Đây là một con ma cà rồng đang vô cùng đói.
Càng là ma cà rồng thuần chủng thì sẽ càng không nhịn được đói khát, huống chi Trần Nguyệt là một con ma cà rồng quý tộc.
Anh oán hận nhìn đôi chân đang vô lực đạp lên chăn lông, mặc cho cậu dùng sức như thế nào không thể di chuyển đôi chân.
Trần Nguyệt vỗ mạnh lên sàn, đôi mắt trừng to hằn tia máu, lúc này cậu đã ý thức được mình không còn sống những ngày giơ tay sẽ có người đưa thức ăn đến như trước nữa.
“Đáng chết!” Trần Nguyệt cắn môi, sự ngạo mạn đã biến mất theo những ngày bị đùa giỡn, “Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy!”
Nhìn từ phía sau có thể nhìn thấy cửa huyệt nửa che nửa lộ giữa hai chân trắng nõn, bên trong còn chứa tϊиɧ ɖϊ©h͙ của đàn ông đang chảy ra xung quanh.
Cậu di chuyển một chút là có thể cảm nhận rõ tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã rung chuyển bên trong huyệt mình.
Chỉ cần người đàn ông kia xuất hiện, anh sẽ không nói gì mà bắt đầu chơi cậu, cũng không quan tâm tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong mà cứ cắm côn ŧᏂịŧ vào bắt đầu chơi.
Dựa vào sự bôi trơn của tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà côn ŧᏂịŧ có thể cắm vào chỗ sâu nhất, lúc ȶᏂασ thì túi trứng liên tục vỗ lên mông cậu, Trần Nguyệt dùng đôi chân vô lực giãy dụa nhưng bị lại anh đè lên giường, sau đó cắm mạnh vào từ phía sau, cúc huyệt bị chơi đến sắp hỏng.
Trần Nguyệt tức đến l*иg ngực khó chịu.
Tại sao anh lại dám đối xử với mình như vậy, chỉ là một tiện chủng mà dám không tôn trọng cậu!
“Ư… Máu…”
Sự khát máu điên cuồng ập tới làm cho Trần Nguyệt cau mày, đau khổ đến các tế bào cũng bắt đầu run lên.
Đôi mắt ửng đỏ từ từ trở nên u ám, mùi nhân loại càng ngày càng gần, Trần Nguyệt ngẩng đầu, l*иg ngực phập phồng và yết hầu cũng phát ra tiếng “hừ hừ”.
Trước mắt xuất hiện một đôi boots ngắn sáng bóng.
Ngụy Phù Vân nhẹ nhàng ôm cậu dậy, dường như vẻ thâm tình trong đôi mắt kia muốn bao trọn lấy cậu, “A Nguyệt, tại sao lại chạy xa như vậy?”