Trình Nặc khóc thương, cô không muốn mất khống chế trước mặt chàng trai xa lạ, nhưng nỗi bi thương lớn lao lại quấn lấy cô, bất kỳ kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhỏ nào cũng có thể phá vỡ sự bình tĩnh cô đang cố chống đỡ.
Cho tới bây giờ cô vẫn có thể nhớ được chi tiết từng giai đoạn tình yêu của cô và Điền Mục, vậy mà một năm trước hắn đã cắm sừng cô, cô còn như con ngốc vẫn thảo luận với hắn về cuộc sống sau hôn nhân, khao khát một đám cưới lãng mạn...
Nước mắt tuôn ra như vỡ đê, cô thật sự không cầm được nữa ... Hứa Đồng Chu biết trong lòng cô có tâm sự, cũng không dám hỏi cô rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, chỉ có thể để cô khóc trong vòng tay mình, thời tiết nóng bức, hai người ôm nhau giữa núi rừng, ngoài tiếng nức nở của cô, xung quanh chỉ còn tiếng ve sầu ríu rít.
Không biết đã khóc bao lâu, Trình Nặc khụt khịt ngẩng mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt và mồ hôi, Hứa Đồng Chu vuốt ve gò má cô, muốn lau đi những giọt lệ đó.
Trình Nặc khóc đến mất bình tĩnh, không thể nói chuyện như bình thường, nắng ban trưa thiêu đốt hai người, Hứa Đồng Chu sợ nếu tiếp tục đứng như vậy cô gái sớm muộn gì cũng bị say nắng. Cậu cắn răng, bất chấp cô gái có phản kháng hay không, cậu bế ngang cô lên, bước vào rừng tre cách lề đường không xa.
Rừng tre rậm rạp râm mát, hơi nóng giảm đi một chút, chàng trai vẫn không buông cô gái ra, tìm một tảng đá lớn ngồi lên đó, còn cô gái bị cậu cường thế duy trì tư thế ôm trong lòng cậu, không muốn buông ra.
"Chị Trình... Chờ chị khóc xong, em sẽ đưa trở về.”
Hứa Đồng Chu tự biết mình ăn nói vụng về, không có tài an ủi người khác, việc duy nhất cậu có thể làm chỉ là ở bên cô, để cô phát tiết nỗi thống khổ trong lòng.
Có vẻ Trình Nặc khóc đến mệt mỏi, bị nắng nóng làm thất thần, khi nghe cậu nói xong liền ngừng khóc, ngơ ngác nhìn cậu, suy nghĩ bị đóng băng.
Rừng tre mát lạnh, tiếng ve kêu ầm ĩ, hai người cứ lặng lẽ ngồi đó, Hứa Đồng Chu nương theo anh sáng loang lổ của tán tre nhìn cô, Trình Nặc không biết đang nghĩ gì, khép mi lại không nói lời nào.
Không biết vì sao, Hứa Đồng Chu đột nhiên ngâm nga một côn khúc, tiếng ca không lớn, cũng không có lời, chỉ có một giai điệu xa xăm vang vọng trong rừng núi, giọng ca du dương, Trình Nặc không khỏi ngẩng đầu nhìn cậu, xương hàm của Hứa Đồng Chu sắc bén, cổ cũng thon dài, các đường nét sắc sảo như được tạo hóa tỉ mỉ đυ.c ra không có một chút dư thừa nào, nhìn từ góc độ của cô có thể thấy được thiếu niên đó tuấn mỹ rực rỡ đến nhường nào.
“Em đang hát bài nào vậy?” Trình Nặc khàn giọng hỏi cậu.
Hứa Đồng Chu cúi đầu nhìn cô gái trong ngực mình, "Khi nhỏ mẹ em thường hát để ru em ngủ, không biết tên gì nhưng chỉ cần nghe giai điệu này, em sẽ không làm phiền nữa."
Cậu nhìn vào đôi mắt sưng lên của Trình Nặc, nghiêm túc trả lời câu hỏi của cô, Trình Nặc không nói gì nữa, chỉ nhìn cậu.
Hứa Đồng Chu tiếp tục ngâm nga, giọng hát dịu dàng như nước chảy trên sông, từng bước một bay lên trời, rơi nhẹ như mưa, vòng quanh đỉnh đầu Trình Nặc, rồi len lỏi vào trái tim của cô.
Cô dường như cũng bị bài hát ru cổ xưa thôi miên, nhẹ nhàng dựa vào lòng ngực thiếu niên, nheo mắt ngơ ngác.
Hứa Đồng Chu vô cùng trân trọng giây phút này, bài hát vừa dứt lời, hai người hoàn toàn bình lặng trong âm thanh của thiên nhiên, trong rừng thỉnh thoảng có gió nhẹ thổi qua, thổi lên mái tóc bồng bềnh của cô, cậu đều khắc ghi trong lòng.
Khi cô vực dậy tinh thần thì trời đã dần tối, Trình Nặc đã hoàn toàn tỉnh táo, lại nhìn chàng trai đang ôm cô, cô hơi xấu hổ vì hành vi thất lễ vừa rồi, nhưng cô không lập tức thoát ra chiếc ôm ấm áp đó.
Cô nhìn vào mắt thiếu niên, trong một cái chớp mắt cô nhạy bén nhận ra cảm xúc bất định của chàng trai trẻ này.
Trình Nặc vội vàng đứng lên, lao ra khỏi rừng tre mà không hề quay đầu lại.
Lúc cô về tới nhà thì trời đã tối, cô khóc thật lâu mắt vẫn còn sưng nên không thể ăn tối cùng gia đình Vương Quế Chi, cô kiếm cớ quay về phòng mình.
Trong lòng cô vẫn khó chịu, ngón tay lướt điện thoại xem lại tin nhắn cũ của mình và Điền Mục, nước mắt lại tuôn ra. Hắn còn chẳng có tâm tư ngụy biện mà đã thẳng thắn thừa nhận như vậy.
Rốt cuộc nguyên nhân là gì? Cô vẫn luôn nghĩ không thông.
Trình Nặc tự tin, từ nhỏ nhan sắc của cô đã được người khác trầm trồ, lớn lên càng kiều diễm hơn, sự nghiệp của ba cô cũng càng lúc càng lớn, cô có nhan sắc, có gia cảnh ưu việt, tốt nghiệp trường đại học danh tiếng... Chẳng phải năm đó hắn đã rất nỗ lực để theo đuổi cô sao? Tại sao? Tại sao có thể dễ dàng nɠɵạı ŧìиɧ như vậy?
Trình Nặc vùi đầu vào đầu gối, mặc nước mắt dính ướt quần jean.
Hứa Đồng Chu bưng đồ ăn đến cho cô, trời đã tối, cô không bật đèn, cậu mò mẫm đặt khay đồ ăn lên tủ, do dự muốn an ủi cô nhưng không biết nên mở miệng ra sao, cậu xấu hổ trong đêm tối, xoay người đi lấy nhang muỗi rồi quay lại.
Sợ khói nhang muỗi ảnh hưởng nên cậu đã chọn loại tốt nhất cho cô.
Nhang muỗi được đốt lên, đặt ở góc giường, cậu do dự mở miệng: "Đi bộ một ngày chắc chị đã đổ nhiều mồ hôi, để em nấu nước cho chị tắm."
Hứa Đồng Chu tìm cho mình lý do rời đi, xoay người bước ra cửa.
“Hứa Đồng Chu.”
Trong bóng đêm cô gái gọi cậu lại, giọng nói khàn khàn nghiêm túc.
“Chị… Em đây.” Bị giọng nói lạnh lùng của cô gọi lại, Hứa Đồng Chu đơ ra, không thể cử động.
"Em đã làʍ t̠ìиɦ bao giờ chưa?"
Cô nghĩ không ra mình ưu tú như vậy vì cái gì Điền Mục lại nɠɵạı ŧìиɧ, nghĩ tới nghĩ lui, là bởi vì ba năm qua cô không chịu làʍ t̠ìиɦ với hắn sao?
Điền Mục nhiều lần tỏ vẻ muốn nếm thử trái cấm, cô lấy đủ loại lý do để từ chối, vậy nên hắn mới nɠɵạı ŧìиɧ đúng không?
Trình Dạ thật sự không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác.
"Không... Em không..." Yết hầu Hứa Đồng Chu lăn lội vội vàng trả lời cô, cậu không biết hôm nay chị đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên khóc, đột nhiên thờ ơ, giờ lại đột nhiên hỏi một câu kỳ lạ.
“Tôi cũng chưa từng làm.”
Trong bóng đêm Trình Nặc nói với cậu.
“Đêm nay chúng ta làʍ t̠ìиɦ đi, tôi cũng muốn biết cảm giác đó là gì.”