Cô vừa dứt lời, Hứa Đồng Chu như đóng đinh tại chỗ, chị đang nói gì vậy? Cậu không thể tin vào tai mình.
Trình Nặc nhìn cậu chăm chú hắn, cho dù xung quanh tối tăm, cậu vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của cô gái.
“Chị Trình…” Cậu thấp giọng gọi cô gái, không biết nên diễn tả cảm xúc trong lòng như thế nào.
"Em không muốn sao?"
"Không!" Cậu nguyện ý! Tất nhiên cậu nguyện ý. Nhưng cậu không chỉ muốn một lần lên giường với cô, nếu có thể, cậu muốn có được cô gái này mãi mãi, nhưng cậu lại quá chất vật thấp kém, làm sao có tư cách được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
“Vậy em qua đây.” Trình Nặc nhẹ nhàng gọi hắn, giọng nói như yêu tinh dụ dỗ, , Hứa Đồng Chu từng bước một tiến tới chỗ cô.
Có phải ông trời đang thương hại cậu không? Cho nên mới ban cho cậu cơ hội có một không hai.
Cậu rất muốn chiếm hữu cô, nhưng bây giờ cơ hội bày ra trước mắt lại không biết phải làm sao.
Trình Nặc ngồi trên giường, ngẩng đầu nhìn chàng trai ngốc nghếch đang đứng bên mép giường, mặt không biểu tình: “Cởϊ qυầи áo ra.”
Cả hai đều chưa từng nếm trái cấm, nhưng cô có lợi thế dù chưa từng thực sự trải qua chuyện tạo người nhưng đã sớm biết quy trình “làʍ t̠ìиɦ”, trừ bước cuối cùng, các bước còn lại đã từng cùng Điền Mục nếm trải, cô đã từng thánh khiết như thần, luôn cố chấp giữ gìn trinh tiết trong mọi tiếp xúc thân mật với hắn, bây giờ hãy để cô xóa sạch những hồi ức dơ bẩn đó viết lại một lần nữa....
Hứa Đồng Chu như bị nhập ma, nhanh chóng cởϊ qυầи áo ra theo lệnh của cô, chỉ để lại một chiếc qυầи ɭóŧ che ngang eo, thực ra cậu biết tiếp theo nên làm như thế nào nhưng không dám cử động, im lặng chờ đợi cô gái chỉ huy.
Bóng đêm che đi má ửng hồng của cô gái, cô cũng cởϊ qυầи áo mình ra, cởi luôn cả áo ngực và qυầи ɭóŧ, cả người trần trụi đối diện với chàng trai trẻ.
Cô quỳ xuống mép giường, nhìn vào mắt thiếu niên đứng cạnh giường, sau khi chuẩn bị tinh thần xong, cô đặt hai tay lên cậu, chủ động dán môi mình lên môi cậu.
Hứa Đồng Chu bị đôi môi mềm mại của cô gái lấp kín, hơi khẩn trương nhưng càng kích động hơn, tay cậu lập tức vòng qua ôm lấy vòng eo thon nhỏ mềm mại của cô gái.
Chị đang hôn mình! Trong lòng Hứa Đồng Chu hét lớn. Cậu mở miệng quấn lấy đôi môi căng mọng của cô, nhanh chóng vươn lưỡi mình vào trong miệng cô.
Phải, cậu vẫn còn nhớ kỹ năng cô “dạy” cậu trong đêm mưa đó, hai chiếc lưỡi mềm mại chạm vào nhau triền miên, cậu có thể lớn mật càng quét chiếc lưỡi ngọt ngào của cô.
"Ưʍ... A..." Bị Từ Thông Châu đáp lại đột ngột làm Trình Nặc hít thở không thông, cố gắng kéo khoảng cách khỏi đôi môi đang đan vào nhau ra.
Bàn tay to lớn của Hứa Đồng Chu ôm lấy gáy cô, không cho cô cơ hội rút lui.
Đừng đi! Nếu đã mở miệng thì đừng nghĩ đến việc rời đi.
Cậu sợ nghe thấy lời đổi ý của cô gái nên môi tấn công mạnh hơn, đòi hỏi không ngừng nghỉ, mamg theo khát vọng mãnh liệt, răng của tham gia vào quá trình đó, cắn từng chút lên da thịt cô, hút lấy nước bọt trong miệng cô.
Chị Trình của cậu, vầng trăng sáng cậu không thể với được, sắp trở thành một người phụ nữ chân chính của cậu, cậu muốn cùng cô hợp nhất, vĩnh viễn không chia cắt.
Dưới nụ hôn ướŧ áŧ mãnh liệt, cả hai cùng ngã lên giường, thiếu niên trước sau không rời khỏi môi cô, hai tay nhanh chóng tuột qυầи ɭóŧ anh ra khỏi eo, phóng thích côn ŧᏂịŧ to lớn đang cương cứng của mình ra.