Hứa Đồng Vu vui vẻ thu dọn đồ đạc, tuy hôm nay cậu dẫn theo Trình Nặc làm thời gian đi bộ lâu hơn một chút, đến chợ muộn hơn một chút, nhưng được ở riêng với cô cậu rất vui, cũng không biết có phải nhờ vía của cô không mà hôm nay đã bán hết đậu trong thời gian ngắn, ngay cả mấy miếng lót giày mẹ làm cũng cháy hàng, người mua nói tay nghề tốt, còn muốn mua thêm vài đôi cho con ở nhà, nhắc cậu lần sau nhớ mang theo nhiều hơn để bán.
Sau khi kiểm kê lạ tiền xong, cậu lại đi mua gia dụng cần thiết, vui vẻ đi bộ đến cửa hàng nhỏ, vừa để đón cô, vừa mua cho cô vài hộp nhang muỗi.
Làn da cô mềm mại, dễ thu hút muỗi, cậu luôn ghi nhớ điều đó.
Từ xa, cậu đã nhìn thấy tấm biển nhựa cũ kỹ của quán nhỏ, chữ viết trên đó đã không còn đọc được, nếu không phải người địa phương có lẽ cậu cũng không biết đó là một cửa hàng tạp hóa.
Cậu rảo bước nhanh đến đó, thấy Trình Nặc đang ngồi co ro trong góc, cô cầm điện thoại, cúi thấp người, không phát hiện có người đến gần.
Hứa Đồng Chu lại gần Trình Nặc đang cúi đầu, ngồi xổm xuống: "Chị Trình... Em về rồi."
Cậu nói khẽ, nói tiếng phổ thông mang ngữ âm địa phương, nghĩ là cô đang ngủ nên không dám nói lớn.
Ngón tay cầm điện thoại của Trình Nặc hơi cong lên, cô cũng không ngâng đẩu, một lúc sau, cô tựa như lấy tay xoa mặt, cúi đầu đáp: “Ừ.”
Hứa Đồng Chu nghi hoặc nhưng cũng không dám hỏi thêm gì nữa, chỉ có thể đi tìm ông chủ mua một nhang muỗi trước, sau đó đứng trước cửa hàng đợi Trình Nặc.
Cô ngơ ngác hồi lâu, nếu không phải Hứa Đồng Chu đến nói chuyện, cô còn tưởng rằng cả thế kỷ đã trôi qua, gã đàn ông bên kia đầu dây liên tục giải thích dây dưa, những lời đó đều lọt vào tai cô nhưng cô dường như không nghe hiểu... Cuối cùng cũng không nhớ rõ ai đã cúp máy trước, thực ra cô cũng không rơi nhiều nước mắt, chỉ mở to mắt nhìn xuống sàn nhà, cố gắng gỡ rối trong đầu nhưng mọi thứ chỉ là một mớ lộn xộn...
Cho đến khi thiếu niên ngồi xổm bên cạnh cô và nói, "Em đã về."
Cô khó khăn đứng dậy, đi theo Hứa Đồng Chu vào trong cửa hàng, cô tháo dây cột tóc ra, rũ tóc che gần hết đôi mắt hồng vừa rơi lệ, Hứa Đồng Chu không để ý, đứng chờ cô cùng về.
Cậu mua rất nhiều thứ, nếu là trước đây cậu sẽ không dám mua như thế này, tiền bán đậu phải tiết kiệm cẩn thận, em gái cần tiền để mua sách, khi cha cậu mất, gia đình đã vay rất nhiều tiền, cậu vẫn phải trả dần dần.
Nhưng sau khi Trình Nặc đến, thế giới của cậu đã khác, tuy cô chưa bao giờ yêu cầu nhưng không biết tại sao nhưng cậu luôn muốn đưa cho cô, ngoài khay nhang muỗi, anh còn mua đồ uống màu xanh, loại đồ uống màu sắc rực rỡ đó cậu cũng chưa từng nếm thử... Lần này cậu mua mấy chai, bởi vì cậu có thể nhìn ra Trình Nặc không quá nguyện ý uống nước trong ống tre.
Cậu khuy một chai ra đưa cho Trình Nặc, trời nóng quá, cậu sợ Trình Nặc sẽ bị say nắng như ngày đầu cô mới tới.
Trình Nạc ngơ ra vì trước mặt đốt nhiên có chai trà đen đá, hơi ngơ ngác nhìn Hứa Đồng Chu, cái nhìn này làm chàng trai trẻ giật mình.
Đôi mắt cô hồng hồng, mí mắt sưng lên, hơi nheo lại dưới ánh nắng chói chang, nhìn cô hơi kỳ lại.
"Chị Trình... Có chuyện gì sao?" Hứa Đồng Chu hơi hoảng hốt, mặt cô gái trắng như tuyết, khiến đôi mắt đỏ càng thêm rõ ràng.
Trình Dạ nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, "Chị không sao..."
Cô chỉ nghĩ mình đã dọa đên Hứa Đồng Chu, nhưng cô không biết phải giải thích thế nào với chàng trai miền núi chất phác này như thế nào, đây là một vấn đề riêng tư, hơn nữa thiếu niên trước mặt cô cũng không phải là người thân thiết để cô phải kể cho cậu nghe.
Nhưng Hứa Đồng Chu tâm loạn như ma, chị khóc, tại sao chị lại khóc? Có phải vừa rồi cậu để lại cô một mình ở cửa hàng, cô bị người ta ăn hϊếp hay không? Hay cô nghe điện thoại ai đó và muốn về nhà? Vậy là cô ấy sắp rời đi sao?
Cậu không muốn để cô đi…
"Chị... đừng làm em sợ, đã xảy ra chuyện gì sao, chị nói cho em đi, em... em có cách." Cậu bấn loạn an ủi, thực tế cậu chỉ là một thiếu niên ở miền núi nghèo, cậu có thể làm được gì?
Tâm trí Trình Nặc cũng đang rối bời, không có tâm tư đi an ủi cậu,chỉ có thể đưa tay xoa đầu cậu, "Chị không sao... Thật sự không có việc gì.”
Tuy đây không phải lần đầu tiên hai người tiếp xúc thân mật, nhưng Hứa Đồng Chu vẫn bị sự đυ.ng chạm của cô kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức không thể cử động, chị đang sờ đầu cậu, động tác dịu dàng nuông chiều tựa như một chủ nhân tốt bụng đang an ủi một chú chó lớn.
Cậu không dám cử động, nhưng trong lòng đã muốn ôm lấy cô vô số lần, muốn an ủi cô, hỏi cô chuyện gì đã xảy ra, muốn hôn cô, cầu xin cô đừng khóc... muốn dùng côn ŧᏂịŧ dơ bẩn của mình thâm nhập vào bên trong cơ thể mềm mại trắng như tuyết của cô.
Anh không dám tiếp tục dòng suy nghĩ đó nữa, coi như không có chuyện gì xảy ra, dẫn Trình Nặc về nhà.
Đi được nửa đường, cậu nhịn không được cất lời, “Chị ơi, chị muốn về nhà sao?”
Trình Nặc khóc làm hai mắt sưng đỏ nên hơi khó nhìn đường, trong đầu vô vàn tâm sự, cô đang cất bước tựa như một cái xác biết đi, đột nhiên Hứa Đồng Chu lên tiếng mới làm cô tỉnh táo lại, cô muốn về nhà sao?
Cô muốn... Cô muốn về ngay lập tức, muốn quay về Hàng Châu càng nhanh càng tốt, hỏi tên đàn ông đó cho rõ ràng vì sao lại phản bội cô.
Nhưng cô có thể quay về sao? Hoặc là nói, tình cảm của bọn còn có có thể quay lại sao?
Trình Nặc không có trả lời câu hỏi của Hứa Đồng Chu, cúi đầu đi trên đường, trong lòng nghĩ đến Điền Mục, vô tình giẫm phải cái gì dưới chân, ngã xuống mương.
Hứa Đồng Chu nghe thấy tiếng động thì quay đầu, phát hiện cô gái này đã rơi xuống một cái mương nông, cậu vội chạy tới và kéo cô lên.
Mương không sâu, nhìn qua chỉ có mấy chục centimet, nhưng thật sự khiến cậu sợ hãi, cô gái này mỏng manh như vậy làm sao có thể chịu được cơn đau? Cậu thật ngu ngốc, tại sao lại không chú ý để cô bị thương như vậy?
Trình Nặc sợ đến toát mồ hôi hột, mọi tâm sự trong lòng tan thành mây khói, cô được Từ Thông Chu kéo lên, chưa kịp thở đã bị thiếu niên ôm vào lòng.
Cô thật sự sợ hãi, mọi uất ức trong lòng trng nháy mắt tuôn ra như thác lũ, cái ôm của Hứa Đồng Chu làm cô có cảm giác an toàn, cuối cùng cô không nhịn được nữa, ôm lấy thiếu niên trước mặt, khóc nức nở.