Đến Gần Em, Chiếm Hữu Em

Chương 25: Bạn trai phản bội

Bởi vì tắt nguồn trong thời gian dài nên phải một lúc sau điện thoại mới có phản ứng, thanh nguồn sáng lên, Trình Nặc vội vàng khởi động máy. Khi màn hình điện thoại sáng lên hoàn toàn, cô kích động muốn khóc.

Vừa mở điện thoại được mấy giây, tiếng thông báo tin nhắn mới vang lên liên tục, cô không thể trả lời hết, chọn lọc những tin quan trọng xem trước, lời dặn dò của mẹ, lời khuyên dạy bảo của ba, còn có một số thông báo từ trường, sau đó cô khung chat với Điền Mục, không ngờ cô đã rời đi gần nửa tháng mà anh chỉ nhắn 2, 3 tin đơn giản , đều nhắc nhở cô ra ngoài luôn chú ý đến sự an toàn.

Cô tranh thủ thời gian ngắn ngủi để gửi emoji đáng yêu qua, muốn kể cho Điền Mục nghe về cuộc sống gần đây của cô.

Đang gõ phím, thì có một tin nhắn mới bị kẹt ở phía trên màn hình điện thoại buộc cô phải thoát ra, đó là tin nhắn của Trương Du Manh, bạn chung ký túc xá đại học của cô.

Đó là bạn thân nhất của cô, hai người là bạn cùng phòng từ khi còn học đại học, vì gia cảnh giống nhau, tính cách cũng tương tự nên họ ngày càng thân thiết hơn. Sau vài năm đại học, hai người trở thành bạn tâm giao không giấu nhau bất kỳ chuyện gì. Trình Nặc nghĩ thầm con bé này lại gặp vấn đề về tình cảm nên tìm cô để kể lể sao?

Cô mở tin nhắn ra, ba bức ảnh được gửi đến, chụp hơi thiếu chuyên nghiệp nên rất mờ nhưng cô vẫn có thể nhìn rõ bóng lưng của người đàn ông và cô gái trong ảnh, những tin nhắn phía dưới làm cô như bị sét đánh ngang tai...

"Nặc Nặc, hôm nay tao nhìn thấy Điền Mục ở trung tâm thương mại, hắn đi cùng một cô gái khác tay trong tay lên khách sạn trên tầng 6 của trung tâm thương mại.

Cô biết từng chữ trong tin nhắn, nhưng cô dường như không thể hiểu hết, từng chữ đều đi thẳng vào tim cô, như muốn bóp nghẹt hô hấp của cô, cô cười không tự chủ được, làm sao có thể như vậy được? Trò đùa này không buồn cười chút nào.

Cô luôn hiểu rõ nhân phẩm của Điền Mục, mặc dù một hai năm nay anh ta có hơi lạnh lùng, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự quan tâm của hắn đối với cô, cô vẫn nhớ rõ cái ôm của họ trước khi cô rời nh, hắn nói sẽ đợi cô, chờ cô về nhà hai người sẽ kết hôn.

Nhưng trong tấm ảnh mơ hồ kia, dù cô không nhìn rõ nhưng vẫn có thể nhận ra đó là bóng lưng của Điền Mục, hắn đã ở bên cô ba năm, sao cô có thể không nhận ra chứ? Áo hắn, quần hắn đều do cô mua, chẳng lẽ có người dáng người y đúc, mặc bộ quần áo y chang hắn để cô nhận nhầm sao?

Tay Trình Nặc cầm điện thoại hơi run run, cô bấm số của Điền Mục, một lần, hai lần, ba lần gọi đến nhưng không có người trả lời, bình thường cô sẽ không để ý, nhưng bây giờ cô nghĩ lại mới thấy, dường như đã rất lâu rồi người đàn ông đó không nhận cuộc gọi của cô.

Có chăng tình đã không còn như xưa nữa?

Cô muốn cười, nhưng cô biết mình không được mất bình tĩnh, phiền muộn ngồi trên chiếc ghế gỗ tồi tàn ở quầy hàng, hai mắt rưng rưng, cô liên tục bấm số điện thoại quen thuộc kia...

Một lần, hai lần, ba lần, cô không quan tâm đến thời lượng pin nữa, cô muốn có một câu trả lời, nhưng hắn dường như đang lảng tránh, cô gọi càng nhiều, hắn càng trốn thật xa, cô với không tới, hỏi không được... Tim cô quặn đau, rốt cuộc cô không cầm được nước mắt, cô buông tay xuống, để nước mắt lăn xuống đất.

Trong nháy mắt, cả trời đất như hóa thành màu xám.

Cô không biết mình đã ngồi được bao lâu, một tiếng chuông chói tai truyền đến kéo cô trở về hiện thực, tay cô hơi run, cô nhìn màn hình điện thoại, là tên đàn ông đó.

Cố gắng không để mình run rẩy, cô nhấn nút nghe, "Alo..."

Cố giữ giọng bình tĩnh không thể mình sụp đổ.

"A Nặc, không ngờ hôm nay em sẽ gọi cho anh, lúc nãy anh ở ngoài đường nên không nghe điện thoại được, em có khỏe không?" Giọng nói của người đàn ông vẫn bình thường, không kích động cũng không lảng tránh, anh ta giải thích ngắn gọn lý do tại sao không bắt máy, sau đó hỏi thăm tình hình của cô, như thể hai người chưa từng tách ra.

"Điền Mục..." Giọng cô nghẹn ngào, không nghĩ mình sẽ đi đến bước này, không thể mở miệng.

"Hửm?" Giọng hắn dịu dàng, bình tĩnh như không có chuyện gì.

"Anh đã qua lại với người khác phải không?" Nước mắt cô tuôn rơi, cô cần sự thật, có lẽ cô có thể tha thứ cho anh, dù sao hai người cũng có nền tảng tình cảm mà đúng phải không? Trình Nặc tự an ủi mình.

Mà bên kia đầu dây lại im lặng như đưa cô đứng trước đáy vực, im lặng càng lâu, vách đá càng dốc, cô đã nhận ra câu trả lời, nhưng cô đã rơi khỏi vách đá mãi mãi và không thể quay trở lại. .

"Bạn muốn nghe diều gì?" Giọng nói của người đàn ông nghèn nghẹt, như thể phải mất rất lâu mới định thần lại được.

Nghe cái gì? Nghe những lời dối trá của hắn sao? Vậy hắn đã thừa nhận rồi phải không? Người đàn ông thậm chí còn không muốn ngụy biện đã thừa nhận sao?

"Các người... Bắt đầu từ khi nào?" Trình Dạ không biết cô có phải đang khóc hay không, nhưng giọng nói của cô đã thay đổi rõ ràng.

"Cô ấy là đồng nghiệp của anh, vào đơn vị cách đây một năm, chưa rành lắm về quy trình làm việc nên anh quan tâm cô ấy một thời gian.

"Quan tâm... tới giường sao?" Trình Nặc cười hỏi, trong tiếng cười có tiếng nức nở, hóa ra chuyện này đã bắt đầu từ một năm trước, lúc cô còn đang tâm niệm về cuộc hôn nhân mỹ mãn với hắn.

"A Nặc, lúc đó công việc của anh rất mệt mỏi, em biết là làm việc ở đài truyền hình phải chịu rất nhiều áp lực. Lúc đó em chỉ là một sinh viên ngây thơ, anh không thể tâm sự hết với em.. Anh chỉ nhất thời đi sai đường, sẽ không có lần sau đâu, anh hứa với em, khi em về chúng ta sẽ cưới nhau, cho anh một cơ hội được không?" Hắn còn muốn giãy giụa giải thích.

"Tôi hỏi anh, hai người đã lên giường bao nhiêu lần rồi?" Nước mắt Trình Nặc trào ra, cô đè nén không để mình phát ra tiếng nức nở, cúi thấp người không để người khác nhìn thấy sự thất thố của mình.

Thì ra lý do phản bội là do cô sao? Do cô là sinh viên ngây thơ nên hắn nɠɵạı ŧìиɧ sao?

Người bên kia đầu dây không trả lời câu hỏi của cô, chỉ không ngừng cầu xin, cố gắng hàn gắn lại tình cảm đã vỡ tan.

"Tổng cộng... Bao nhiêu lần?" Cô không nghe hắn lải nhải xin tha thử, chỉ lặp lại một câu hỏi này.

Lại một hồi im lặng, Điền Mục trả lời cô bằng giọng nói khàn khàn: "Mỗi tuần..."

Trình Nặc sững người như bị sét đánh, cô không hỏi thêm được câu nào nữa, còn gì để hỏi nữa sao? Rốt cuộc cô đang làm gì vậy, thực sự thất bại như vậy sao? Bạn trai bên nhau ba năm đã sớm phản bội cô, đến bây giờ cô mới phát hiện ra sự thật...