Lúc hai người rời giường bên ngoài vẫn còn tối, chợ cách làng Bạc Châu gần 20 cây số, không có xe cộ nên phải đi bộ, đi từ sáng sớm đến trưa mới đến nơi.
Hôm qua Trình Nặc ở nhà nghỉ ngơi cả ngày để lấy lại sức, nay bước ra cửa tinh thần phấn chấn, cô mang theo điện thoại, cục sạc, lên đường với Hứa Đồng Chu.
Trời vẫn tối đen nhưng đã gần sáng, tiếng thú rừng đã tạm ngưng, xung quanh yên tĩnh, chỉ còn tiếng bước chân của hai người chậm rãi đi về phía trước. Khi bầu trời tỏa ra ánh sáng vàng nhạt đã thu hút sự chú ý của Trình Nặc, trước mắt là bình minh nơi vùng cao, bầu trời trở nên rực rỡ mê hoặc giữa hai gam màu cam xanh, đây là khung cảnh bình minh tuyệt đẹp mà cô chưa từng nhìn thấy. Cô hơi hưng phấn, kéo tay Hứa Đồng Chu nhìn lên bầu trời, nhưng ánh mắt cậu lại không ngừng dời sang khuôn mặt sáng ngời của cô.
Hai người đi bộ hơn một giờ, trời đã sáng hẳn, vẫn còn một chặng đường dài mới đến được đích.
Trình Nặc bắt đầu mệt mỏi, ngồi trên một tảng đá vén đường nghỉ ngơi, khi mặt trời mọc, nhiệt độ càng ngày càng cao, cô hơi khó chịu vén ống quần lên, lộ ra mắt cá nhân trắng nõn, ánh mắt Hứa Đồng Chu dừng lại ở đó trong giây lát, đưa chiếc ống tre có nước suối tinh khiết cho cô, Trình Nặc cảm ơn, uống vài ngụm.
Nóng quá, nếu cô ấy không đến thị trấn trước khi mặt trời đang lên cao thì sẽ bị sẽ thiêu chết mấy. Cô hơi nản lòng nên lấy điện thoại ra nhấn mở nguồn, nhưng điện thoại không có phản ứng gì, nó đã hết pin tắt máy vài ngày trước, cô phải vào thị trấn để sạc pin.
Ngồi một lúc, cô lại tiếp tục đi tiếp, Hứa Đồng Chu đi ở phía trước, thỉnh thoảng quay đầu đợi cô, khi đi qua mương cậu sẽ đưa tay ra giúp đỡ, nhưng sau khi vượt qua sẽ nhanh chóng rút tay lại, cho dù trong lòng lưu luyến độ ấm trên ngón tay cô cũng không cho mình dừng lại nhiều thêm một giây.
Cậu bước đi rất nhanh, con đường lại đã quen thuộc với cậu, lẽ ra cậu có thể đến đích nhanh hơn, nhưng lại có thêm một cô gái chưa từng đi đường núi bao giờ nên cậu phải giảm tốc độ, trong lòng Hứa Đồng Chu lại vui vẻ, mặc dù biết biết mình không có tư cách đi quá giới hạn nhưng cô ở bên cạnh, lại cùng cậu lên đường, đây cũng là một loại hưởng thụ.
Với chiếc thúng trên lưng, Hứa Đồng Chu không thể cõng cô được nữa, chỉ đi trước xem đường, thỉnh thoảng dọn sạch những cành cây bay dọc đường rồi quay lại đợi cô.
Cứ đi hoài như vậy, cuối cùng cũng đến chợ trước 11 giờ. Ở đây đông người nhưng cũng không có gì thú vị, hai bên đường đã đầy những gánh hàng rong nhỏ nhưng cô cũng có thứ cô cần, gà vịt bị gϊếŧ ở các quán ven đường làm máu chảy lênh láng, các quán bán hàng dùng loa để thu hút khách. Ở đây cũng có quán cơm, quán bún, ông chủ nấu một nồi nước lèo, các thực khách sẽ tự pha chế các loại gia vị theo sở thích của mình.
Trình Nặc đang tập trung tìm chỗ sạc pin, không có ý định tham quan, vươn cổ muốn đi qua đám đông để xem thử các cửa hàng xung quanh nhưng lại nghe Từ Thông Chu ở phía sau gọi lại. Cô quay đầu, thấy trong tay cậu dang bưng chén bún đang bốc khói, cậu mỉm cười giơ tay ra ý muốn mời cô ăn.
Trình Nặc mềm lòng, cùng cậu tìm một chỗ ngồi xuống, đợi Hứa Đồng Chu mang gia vị quay lại, trên bát bún nhỏ cậu cho thêm đủ loại thức ăn, có thịt viên, hành lá và một ít lá bạc hà.
Cô bất cẩn khuấy bắn nước ra, Hứa Đồng Chu khẽ cười giúp cô khuấy đều rồi đẩy về phía cô: "Chị Trình, chị mau nếm thử đi." Đây là món ăn cậu luôn thèm muốn, hồi nhỏ cậu đã đi chợ vô số lần, hầu như lúc nào cũng mang theo lương khô bên mình, cố gắng không ăn ở chợ. Sau này khi lớn hơn, có cơ hội sẽ ăn nó một lần, nhưng số lần ăn rất ít ỏi, thứ này trong mắt cậu rất đáng giá, lại không tiếc mua cho Trình Nặc ăn...
Trình Nặc nhìn cậu rồi lại nhìn bát bún, không từ chối được, gắp một miếng cho vào miệng, "Cay quá..." Cay đến mức trong khoang miệng cô tràn ngập vị cay nồng, cũng kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác làm cô muốn ăn thêm.
Lá bạc hà trong canh cũng rất ngon, cô trộn với bún, ăn một miếng nữa, lúc này mới nhận ra Hứa Đồng Chu chỉ mua một bát, "Em không ăn sap?" Cô hơi bối rối.
Sáng nay hai người chỉ ăn chút cháo, cô tập trung nghĩ đến việc sạc điện thoại nên không để ý đến cơn đói của mình, hương vị cay nồng của món ăn đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ dạ dày khiến cô nhận ra bụng mình đang xẹp lép, cô còn đói bụng nói gì đến thiếu niên đang tuổi trưởng thành.
Hứa Đồng Chu gãi đầu cười ngượng ngùng, lấy ra chieecss bánh bao hấp Vương Quế Chi đã chuẩn bị từ trước cho cậu, bề ngoài hơi dơ, hẳn là đồ ăn tối qua còn dư.
Cậu cắn một miếng lớn vào miệng, "Chị ăn đi không cần lo cho em". Trong mắt cậu có ý cười, nhưng lại không dám nhìn vào mắt của Trình Nặc.
Trình Nặc lập tức hiểu ra, nhưng nói thẳng sợ làm tổn thương lòng tự trọng của chàng trai trẻ, liền xin ông chủ thêm một đôi đũa và một cái bát khác, đặt trước mặt Hứa Đồng Chu, “Đồ ăn nhiều quá chị ăn không hết, em ăn phụ chị một ít được không?"
Hứa Đồng Chu hơi đơ ra, cầm lấy đôi đũa Trình Nặc đưa, nhìn cô cẩn thận gắp bún vào một bát khác rồi đẩy cho cậu, "Em cũng ăn đi." Cô vẫn luôn mỉm cươi, nụ cười làm Hứa Đồng Chu si mê.
"Lát nữa em muốn đi bán cây đậu sao?" Trình Nặc hỏi cậu.
"Dạ, em muốn đi ra phía trước chợ tìm chỗ bán." Hứa Đồng Chu biết cô có việc riêng, cũng không dám hỏi thêm.
"Gần đây có tạp hoá hay cửa hàng tiện lợi nào không em?" Cô vẫn đang nghĩ đến việc sạc pin, ăn vội tô bún rồi rời đi.
Hứa Đồng Chu đưa cô đến một quán hơi cũ, chủ cửa hàng này là người làng Bạc Châu đến mở, cũng quen biết cha của Hứa Đồng Chu, khi nào đi chợ cậu cũng ghé tại đây để mua đồ dùng sinh hoạt. Vừa thấy cậu dẫn theo một cô gái xinh đẹp tới, không cần nói nhiều cũng đoán được cô là giáo viên tình nguyện mới trong làng, ông chủ vọi vàng mời cô ngồi xuống và nói chuyện với Hứa Đồng Chu bằng tiếng địa phương.
Sau khi Hứa Đồng Chu chính thức giới thiệu xong, cô mới lấy điện thoại ra xin sạc nhờ, cũng không phải việc gì khó, ông chủ giúp ở ngay, cắm cục sạc vào ổ ròi đưa cho Trình Nặc.
Hứa Đồng Chu lại nói với cô vài cậu, nói cậu anh bán đồ xong sẽ quay lại, sau đó luyến tiếc rời đi.