Đến Gần Em, Chiếm Hữu Em

Chương 23: Ngọn cỏ ven đường không sánh được với mây

Sau một tuần dạy học làm Trình Nặc hơi đau đầu, trẻ em ở vùng núi lạc hậu khó tiếp cận tri thức của ở thành phố, cô giảng đi giảng lại rất dụng tâm, thỉnh thoảng mới có một hai bé trả lời được câu hỏi của cô, khi có được đáp án như mong đợi làm cô rất vui.

Tuần này đúng là cô trải nghiệm được rất nhiều thứ, hầu hết đều liên quan đến các em học sinh, cuộc sống của cô bắt đầu đi vào quỹ đạo, tuy không áp lực nhưng cũng hơi lo lắng đến công tác giảng dạy, việc chuẩn bị bài học cho phù hợp với năng lực của các bé dần đã dần đè nặng lên cô.

Điều bất tiện duy nhất là cô thường xuyên cảm thấy đau khớp gối nên không thể đi lại thoải mái, hơn nữa dường núi lại dốc, một cô gái lớn lên ở thành thị hàng ngày rảo bước trên đường nhựa không quen với con đường gồ ghề đá lở chởm thế này.

Thay vào đó, Hứa Đồng Chu làm "xe đạp hai chân"đưa đón cô mỗi ngày, điều này làm cô khá ngại nhưng có vẻ như dân làng không quá khắt khe với cô giáo xinh đẹp đến từ thành phố lớn này, ngược lại thỉnh thoảng gặp cô trên đường, họ còn dặn Hứa Đồng Chu chăm sóc cho cô giáo dang ở nhờ nhà cậu. Cũng may có Hứa Đồng Nhạc đi cùng nên giảm bớt một lời đồn đãi, giúp cô yên tâm hơn.

Nhưng Hứa Đồng Nhạc không thể ở bên cô mọi lúc, ví dụ như dạo này Vương Quế Chi bận đến nhà dì Thẩm ở sườn núi làm đế lót giày lấy tiền, nên sai Hứa Đồng Nhạc tan học về nhà sớm phụ việc nhà.

Lúc này Hứa Đồng Nhạc sẽ không đợi Trình Nặc cùng về, sau khi Trình Nặc tạm biệt cả lớp, chỉ có một mình Hứa Đồng Chu đợi cô ở con đường nhỏ cạnh trường.

Hiện tại Trình Nặc đã hoàn toàn tiếp nhận Hứa Đồng Chu đưa đón, từ xa đã nhìn thấy một thiếu niên cao gầy đang đứng trên sườn ruộng đợi cô, cô sẽ mỉm cười chào cậu, còn cậu sẽ dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến, vẫn không dám đối diện cô, trực tiếp cúi người để Trình Nặc ghé lên lưng cậu.

Trình Nặc cũng nghi hoặc, rõ ràng ngày đó Hứa Đồng Chu có vẻ đã nguyện ý mở lòng với cô, hai người trò chuyện trong bầu không khí thoải mái, cậu cũng dám nhìn nàng, sao bây giờ lại ngại ngùng nữa? Nhưng cô cũng không hỏi thẳng, chỉ nghĩ đó là thời kỳ dậy thì phản nghịch của thiếu niên.

Mỗi lần Hứa Đồng Chu cõng cô, khoảng cách mỗi bước đi đều nhỏ, đầy vững vàng, Trình Nặc an tâm dựa vào vai cậu, thỉnh thoảng chủ động trò chuyện, nhưng Hứa Đồng Chu chỉ trầm giọng trả lời, cũng không hỏi thêm.

"Đồng Chu, tôi nghĩ chân mình sắp lành rồi, tuần sau tôi sẽ tự mình đến trường, không cần làm phiền em nữa."

Khoảng cách hai người gần đến vậy, giọng nói nhẹ nhàng của cô lướt vào tai Hứa Đồng Chu làm cậu bối rối

Tuần này để đưa đón cô, Hứa Đồng Chu đã dậy sớm hơn bình thường, thỉnh thoảng trước giờ đưa Trình Nặc đi, cậu đã ra ruộng thu hoạch đậu rồi quay về trước giờ xuất phát, tối nào cũng dắt trâu về nhà sớm rồi mới đến đón cô. Tuy cậu không nói gì nhưng Trình Nặc vẫn biết được, cô không muốn làm phiền cậu quá nhiều, đầu gối bây giờ chỉ hơi đau chứ không đau quá như trước nữa, không cần cậu phải cõng hằng ngày.

Hứa Đồng Chu nghe lời cô nói thì hơi sửng sốt, "Được, mai nghỉ nên chị có thể ở nhà nghỉ ngơi, nếu tuần sau chân chị khỏi hoàn toàn thì em sẽ không đưa chị đi nữa." Cậu vừa nói vừa nhấc Trình Nặc sau lưng chỉnh lại tư thế cõng, Trình Nặc thuận thế hai chân kẹp lấy eo cậu để không bị trượt xuống.

Động tác vô ý của cô làm Hứa Đồng Chu nhíu máy, cậu cảm thấy thứ không nên phản ứng lại bắt đầu nhô lên.

"Được, à cuối tuần mọi người thường làm gì?" Trình Nặc hơi tò mò, người thành phố dù trong tuần bận rộn thế nào thì cuối tuần đều sẽ nghỉ ngơi, ở nông thôn không khái niệm về lao động kết hợp nghỉ ngơi, nhưng hẳn là cũng có khoảng thời gian nghỉ ngơi của riêng mình.

Hứa Đồng Chu nhìn đường cẩn thận, cố gắng tránh các hố gà để không làm cô gái trên lưng bị xóc nảy, "Cuối tuần này sẽ có phiên chợ, lần này là chợ trong thị trấn, em phải đi họp chợ, bán mấy thứ đồ mẹ làm để lấy ít tiền."

"Chợ sao?" Trình Nặc bắt đầu hứng thú.

Cô đã ở trong khe núi nghèo nàn này hơn mười ngày, ngoại trừ thỉnh thoảng nhận được vài tin nhắn từ mẹ thì cô không có cách nào liên lạc với thế giới bên ngoài, thứ nhất là trong núi không có tín hiệu, thứ hai là nhà Hứa Đồng Chu có điện nhưng không có ổ điện, cô đã tìm khắp nhà nhưng không tìm được chỗ nào có thể sạc pin điện thoại được.

Cô không dám chơi điện thoại sợ hết pin chết máy nên luôn tắt nguồn, chỉ thỉnh thoảng nhớ bạn bè và gia đình quá mới mở lên để xem ảnh và tin nhắn cũ.

"Họp chợ có đông người không em? Có cửa hàng luôn sao?" Trình Nặc hơi kích động hỏi, giọng nói từ nhẹ nhàng chuyển thành phấn khởi.

"Dạ, chợ trong thị trấn náo nhiệt hơn chợ trong làng nhiều, cứ hai tuần một lần lại tổ chức, người nhiều nên hàng hóa cũng nhiều, dọc đường có những sạp bán hàng, cũng có cửa hàng luôn."

Trình Nặc càng nghe càng kích động, hai tay đặt trên cổ người đàn ông hơi siết chặt, "Tôi có thể đi được không? Ý tôi là... cùng em đi họp chợ á?"

Nếu có cửa hàng thì nhất định sẽ có điện và tín hiệu, cô có thể gọi điện thoại cho mẹ và Điền Mục, còn có thể sạc đầy pin! Cô phấn khích đến mức chỉ hi vọng hôm nay là Chủ nhật.

Hứa Đồng Chu không trả lời cô ngay, chỉ nghĩ cô tò mò về cuộc sống nông thôn, tất nhiên cậu nguyện ý dẫn cô đi cùng, chỉ cần cô muốn làm gì thì cậu cũng sẵn lòng đáp ứng. Cậu chỉ hy vọng cô có thể nhìn cậu nhiều hơn, chỉ nhìn thêm một lần là đủ rồi.

Ngọn cỏ ven đường và mây trời sẽ không bao giờ có thể giao thoa, anh cũng không dám hi vọng xa vời, nhưng đóa hoa dại nhìn lên bầu trời xanh trong mây trắng như ngọc, cũng chỉ hy vọng mây có thể nhìn lại một lần dù chỉ là một hành đọng vô tình.