Nụ hôn lần này khác với tình huống hỗn loạn vừa rồi, có lẽ bóng tối giúp cậu thêm bạo dạn hôn càng thêm triền miên, Trình Nặc cũng phối hợp nhịp nhàng với cậu, cánh tay thon vòng qua cổ anh, câu lấy cậu, dẫn dắt cậu.
Trình Nặc vươn đầu lưỡi mềm ấm áp thăm dò vào trong khoang miệng Hứa Đồng Chu, môi họ dính lấy nhau, thiếu niên hơi kích động, chị muốn làm gì? Muốn quấn lấy đầu lưỡi cậu sao?
Cậu bị động đón nhận nụ hôn mãnh liệt của cô, mυ'ŧ lấy đầu lưỡi của cô, dùng răng cắn nhẹ, không cho cô có cơ hội lùi lại, đầu lưỡi quấn lấy đầu lưỡi của cô... Trằn trọc, liếʍ mυ'ŧ. Thì ra hôn là như vậy.
Cậu bắt chước cô, lưỡi tiến vào trong khoang miệng cô, như một vị khách xa lạ và nhút nhát, lần đầu tiên được ở trong phòng nhỏ hoa lệ tinh xảo, quy củ khám phá chiếc phòng mỹ lệ.
Trình Nặc có vẻ không hài lòng với sự trúc trắc của cậu, chủ động dẫn dắt cậu vào chiếc hôn nóng bỏng, câu lấy lưỡi cậu quấn quýt, hai chiếc lưỡi linh hoạt rượt đuổi nhau, đưa đẩy nhaum dây dưa cùng nhau, không ai muốn buông ra.
Hứa Đồng Chu muốn nhiều hơn nữa giống như sắp nổ tung, hạ thân của cậu đã sớm sưng bành trướng, thậm chí cậu còn cảm thấy nếu không phóng cự long ra thì đũng quần sẽ bị xé rách, vật căn cương lên thành túp lều muốn phát đau.
Dường như cô gái biết điều đó, những ngón tay của cô vòng quanh cổ cậu, rồi trượt dài đến tận eo thon, chàng trai vẫn còn trẻ tuổi, nhiều năm làm ruộng giúp thân mình của cậu gầy nhưng rắn chắc, cơ bụng lộ rõ, Trình Nặc sờ soạng kéo quần cậu xuống, vươn tay vào trong đũng quần.
"Đừng làm vậy!" Hứa Đồng Chu ngây ra như bị điện giật, nếu cô không dừng tay, cậu sẽ chết mất!
"A...? Để em sờ..." Trong bóng tối Trình Nặc mê man làm nũng, trong lòng cô Điền Mục không phải chính nhân quân tử gì, nhiều lần đã lau súng cướp cò bên ngoài, ngoại trừ chưa cắm vào ra thì hai người đã quá quen thuộc với việc ân ái sờ soạng nhau, đột nhiên "anh" ngượng ngùng làm cô hơi khó hiểu.
Trước khi người đàn ông kịp phản ứng, cô đã thò tay vào chiếc quần lưng thun, cách một lớp qυầи ɭóŧ tìm được côn ŧᏂịŧ khổng lồ.
"Lớn quá... Sao nay anh lại lớn như vậy..." Cô cầm lấy côn ŧᏂịŧ nóng bỏng xoa bóp, chọc thiếu niên cắn chặt miệng không cho mình phát ra âm thanh.
Cô gái ngựa quen đường cũ thò tay vào bên trong qυầи ɭóŧ của "anh", bắt lấy côn ŧᏂịŧ thô dài dễ dàng mà không cần tốn nhiều sức lực, "Thật lớn..." Cô lẩm bẩm một mình.
Thiếu niên cứng đờ chống trên người cô gái, không dám cử động, sợ chỉ một cọ xạt nhẹ sẽ khiến mình bước lên con đường không thể quay lại được.
Miệng cô gái không ngừng phả ra hơi thở ấm áp, câu lấy thiếu niên càng muốn đến gần, được một bước lại muốn thêm một tấc.
Hiển nhiên là Trình Nặc càng có "kinh nghiệm", cô vuốt ve vật căn cứng ngắc của thiếu niên từ trên xuống dưới, tay còn lại vòng qua cổ cậu, "Hôn em..."
Giọng nói dịu dàng tựa như đang làm nũng, cũng giống như đang cầu xin, dâng chiếc môi ngọt ngào của mình lên.
Tất nhiên Hứa Đồng Chu có suy nghĩ riêng của mình, cậu buông tay cô ra, ôm lấy cơ thể thơm ngát của cô, vùi mặt mình vào trong bầu trực đẫy đà của cô gái.
"Chị thơm quá, thật mềm nữa..." Đầu cậu xoat qua lắc lại, mυ'ŧ lấy nhũ hoa của cô, tay vội vàng kéo quần mình xuống, để côn ŧᏂịŧ thô to nóng bỏng thoát ra ngoài.
Tay của chị làm cậu thật thoải mái, thoải mái hơn cậu tự ai ủi hàng trăm hàng ngàn lần!