"Em nhớ anh nhiều lắm, Điền Mục." Hứa Đồng Chu giật mình, bị động đón nhận chiếc môi mềm mại lấp kín của cô gái, cậu từng trải qua cảm giác này.... Mềm mại, ấm áp, quấn quýt môi cậu.
Chị vẫn gọi tên người xa lạ kia, nói chị nhớ hắn đến nhường nào...
Hứa Đồng Chu vừa kích động vừa khó chịu, cậu ôm lấy người Trình Nặc, bắt chước động tác của cô, muốn hôn đáp lại, nhưng có vẻ cậu không thể hôn lại triền miên được như vậy, trong lòng mang theo sự ghen tuông, liếʍ mυ'ŧ cánh môi căng mọng rồi cắn lên môi cô.
"Đau." Trình Nặc bị chiếc hôn vụng về và gặm nhấm của cậu làm đau, khẽ rên lên, đôi mắt hơi hé mở nhìn bóng người mơ hồ trước mặt.
Hứa Đồng Chu giật mình lập tức buông tay đang ôm cô ra, đầu chưa kịp nghĩ gì thì cơ thể đã phản ứng với lên đầu giường tắt đèn, trong nháy mắt căn phòng chìm trong bóng tối.
Bên ngoài trời vẫn mưa nặng hạt, Hứa Đồng Chu đứng ngây người giữa phòng, ngực cậu vì căng thẳng mà phập phồng dữ dội, cô gái trên giường vốn ý thức đã không rõ, đột nhiên bóng tối bao trùm lên càng làm cô thêm mơ hồ.
"Tối quá... Em không nhìn thấy." Cô dịu dàng nói, vươn tay muốn tìm công tác bật đèn.
Hứa Đồng Chu thích nghi với trong bóng tối nhanh hơn cô, nắm lấy bàn tay đang đưa ra của cô, quay trở lại mép giường.
Nửa trên của cô gái đã trần trụi, quần jean còn mặc ở trên người, ướŧ áŧ, căng chặt, thật khó chịu.
Cô muốn đưa tay cởi ra nhưng hoài không cởi được, trong bóng tối Hứa Đồng Chu nhận ra cô muốn làm gì, giúp cô cởi nút quần và dây kéo, "Cởi ra giùm em...", giọng nói cô gái như đang lam nũng, mang theo sự thiếu kiên nhẫn, năn nỉ thiếu niên giúp đỡ.
Lập tức đồng tử Hứa Đồng Chu co rút lại, sao cậu dám? Nhưng làm sao có thể không nghe lệnh cô gái...
Những ngón tay run rẩy của cậu nhẹ nhàng lướt qua vòng eo thon của cô, khi chạm đến chiếc quần jean ướŧ áŧ, cậu nắm chặt lưng quần... Mu bàn tay nổi gân xanh lên, cậu nuốt nước bọt, như thể đã hạ quyết tâm, hai tay dùng sức kéo quần xuống, thu vào mắt là đôi chân thon dài trắng nõn.
Hứa Đồng Chu không dám nhìn, vội vàng lùi lại, mò mẫm đến trước thùng nước, nhúng chiếc khăn lông vắt khô rồi trở lại giường lau đôi chân dài bị ướt của cô.
Cậu không dám nhưng cậu rất muốn, trong đêm tối tăm như này, anh thực sự không nhìn thấy gì nhiều, giờ phút này, tất cả nhận thức thị giác của cậu đều bị thu nhỏ ở đầu ngón tay đang lau người cho cô. Cô thật trắng, thật mềm, da mơn mởn đàn hồi...
Chiếc khăn lông lau qua người giúp cô thoải mái hơn, nhưng sốt cao cùng với cái rét, cô lạnh...
Trình Nặc không thoải mái, trên người lại bị chạm qua như có như không khiến bên trong cô càng cảm thấy trống rỗng, không biết cô lấy sức từ đâu ra, kéo Hứa Đồng Chu lại.
"Đừng đi..."
Cô chìm trong ý loạn tình mê, hoặc là nói thực trạng ở miền núi cũ nát này đã phá vỡ mộng tưởng của cô, cô không có đường để rút lui, cô mong Điền Mục có thể xuất hiện và đưa cô thoát khỏi sự khốn quẫn này... Đó là người cô phó thác chung thân cả đời, sao giờ này chưa đến đưa cô đi?
Hứa Đồng Chu bị cô kéo đến gần, cố gắng nhìn rõ cảm xúc của cô gái trong bóng tối, dường như cô ấy rất thống khổ, vẫn luôn nhíu mày, nỉ non rất nhiều từ nghe như đang oán hận, hơi thở nhè nhẹ phả vào mặt cậu, được cậu hít vào phổi.
"Chị ơi..." Cậu khẽ gọi cô, hôn nhẹ nhàng lên môi cô gái.