Đến Gần Em, Chiếm Hữu Em

Chương 18: Cám dỗ khó cưỡng (hơi H)

"Chị ơi..." Cậu muốn gọi cô gái nhưng không thể thốt ra hết câu, cậu không dám tiếp tục nhưng quần áo không thể không thay, cậu chỉ định thay cho cô áo thun sạch sẽ khác, tay tại chạm vào áo ngực ướt đẫm...

Cái này... Cũng ướt...

Tay cậu run run đưa ra sau lưng cô gái, thử mở khóa áo ngực ra, nhưng tay cậu không đủ khéo, lại không nhìn rõ cách cài của áo này như thế nào,phải mất một hồi lâu cậu mới cởi được miếng kim loại nhỏ.

Không còn bị bó buộc nữa, trong nháy mắt Trình Nặc cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, mày dần dãn ra, dựa sát vào l*иg ngực của thiếu niên.

Hứa Đồng Chu cởi khóa áo ngực ra lại chậm chạp không dám tháo xuống, nhìn bầu ngực trắng phập phồng theo hô hấp của cô, bụng dưới của cậu nóng bừng, trướng lên.

Bàn tay cậu từ từ nắm lấy chiếc áo ngực màu trắng, cố gắng dùng động tác nhẹ nhàng nhất để cởi nó xuống...

"Hừ..." Cô gái sốt đến váng đầu, sau khi được cởi bỏ hoàn toàn, cô thoải mái hừ một tiếng.

Hứa Đồng Chu nhìn thân thể cô gái từ trên xuống dưới, bộ ngực trắng nõn điểm xuyết hai quả anh đào đỏ tươi, hơi run lên vì hành động cởϊ áσ ngực của cậu.

Người đàn ông nhìn mê mẩn, trước mặt là bầu ngực trọn trịa tuyết trắng, trong đầu lại hiện ra hình ảnh phim đen cậu xem với Húa Trạch, bộ ngực cực lớn của nữ nhân phóng đãng kia bị gã đàn ông chơi đùa trong tay, ả ta thỏa mãn rên dâʍ đãиɠ, hình ảnh đó dường như lao ra khỏi đầu cậu.

Trong khi Hứa Đồng Chu ngốc ra không biết nên làm sao, cô gái trong vòng tay cậu lại nỉ non: "Ưʍ... Điền Mục, em rất nhớ anh..." Cô vòng tay qua ôm lấy cánh tay thiếu niên, đầu ngón tay nhẹ nhàng di chuyển qua lại trên cánh ta cậu, miềng thì gọi tên người trong lòng mình.

Hứa Đồng Chu nhìn cô từ trên cao xuống, tập trung lắng nghe lời cô nói xen giữa cơn mưa tí tách ngoài cửa sổ, sau vài lần, cậu cuối cùng cũng hiểu ra đó là một cái tên xa lạ, từ biểu cảm của cô thì có thể đoán được đó là người cô thích.

Đột nhiên trong lòng Hứa Đồng Chu nổi lên cơn ghen, cảm giác chua chát mà cậu chưa đừng nếm trải cứ như vây mà xông thẳng vào mũi, mãnh liệt khiến mũi cậu đau nhức, trong lòng chợt trỗi dậy ý nghĩ xấu xa, trong một thoáng do dự cậu đã đưa tay bao lấy hai chiếc bánh bao trắng nõn.

Thật mềm! Đại não Hứa Đồng Chu nhất thời tê dại, trên đời này làm sao có thể có làn da mềm mại đến vậy, ngực cô bọc trong lòng bàn tay đầy vết chai của cậu, giống như một cái túi vừa mềm mại vừa đàn hồi, cậu mân mê trong tay, trong thoáng chốt côn ŧᏂịŧ trướng cao lên.

Hai ngón tay ra nhẹ nhàng xoa nắn nhũ hoa phấn hồng, thật đẹp... Không giống với của cậu, to hơn một chút, màu đỏ tươi, khi cậu dùng ngón tay xoa nhẹ, nó trở nên cứng rắn dựng thắng, cậu lại xoa nắn mạnh hơn nữa.

Có vẻ như cậu làm Trình Nặc đau, cô cau mày run run trong lòng cậu: "Đau... Nhẹ chút...". Giọng nói cô rất nhỏ, gân như bị tiếng mưa vùi lấp, nhưng Hứa Đồng Chu vẫn nghe thấy.

Cậu đặt cô gái nằm xuống giường, xoa bóp bầu ngực cô một hồi, yết hầu trượt lên xuống, cuối cùng cậu không thể nhịn được nữa, vươn tay xuống dưới...

Ngực Trình Nặc bị cọ xát truyền đến cảm giác tê dại kí©ɧ ŧɧí©ɧ, khẽ nhíu mày lắc đầu, Hứa Đồng Chu sợ cô đột nhiên tỉnh lại, duỗi tay nhẹ che đi đôi mắt sắp hé mở.

Trình Nặc đang sốt thần trí không rõ, nghĩ đây là tình thú, khẽ mỉm cười, nắm lấy tay đàn ông đang che mắt cô, ưỡn người, dán môi mình vào môi người đó.