Khi hai người về đến nhà thì trời đã tối, Từ Đồng Nhạc và Vương Quế Chi chạy đến thấy Trình Nặc bị bong gân thì lo lắng rong lòng, cô giáo được thôn gửi đến ở nhờ nhà họ lại bị thương, chuyện này không thể giấu được, cũng không biết giải thích sao với ủy ban thôn. Bà sai Hứa Đồng Nhạc đến đỡ cô, mình thì nấu thêm một bát cháo, lấy thêm mấy món dưa muối đến.
Trình Nặc xấu hổ, do mình tự ý đi loạn để bị thương mà làm cả nhà Hứa Đồng Chu lo lắng, cô phải nói chuyện với Vương Quế Chi một hồi mới trấn an thím ấy được.
Cô không muốn làm Hứa Đồng Nhạc chậm trễ bài tập về nhà, nói mình không sao, để cô bé về phòng. Lúc nãy trên đường về trời lại mưa to, dù Hứa Đồng Chu đi nhanh thế nào thì cô vẫn bị ướt chuột luột, không có nước ấm tắm khiến cả người cô khó chịu, đến tối bắt đầu nổi cơn sốt. .
Hứa Đồng Chu biết cô thích sạch sẽ, ngã xuống bùn như vậy sao có thể không muốn tắm được, nhưng về đêm mưa càng lúc càng nặng hạt nên khó đi lại trong sân, Vương Quế Chi và Hứa Đồng Nhạc đành ở trong phòng nghỉ sớm.
Hứa Đồng Chu nghĩ đến Trình Nặc nhưng không tiện quấy rầy cô, cậu đành phải đi nấu một nước ấm, định nói với cô nếu không tiện tắm rửa thì lau mình cho thoải mái chút.
Cậu bưng thùng nước ấm đến, gõ cửa hồi lâu nhưng không có ai trả lời, cậu nhẹ nhàng đẩy vào, phát hiện cửa không khóa, đèn trong phòng cũng đang bật nhưng không thấy một bóng người nào.
Hứa Đồng Chu bước vào nhìn xung quanh, phát hiện Trình Nặc đang ngủ trên giường, cậu định rời đi ngay, lại cảm thấy người trên giường nằm an tĩnh bất thường, sao có thể ngủ không đóng cửa, thậm chí cậu bươc vào cũng không biết?
"Chị Trình?" Cậu khẽ gọi nhưng Trình Nặc không phản ứng. Cậu bước nhanh đến giường để kiểm tra.
Hai má Trình Nặc đỏ bừng, hai mắt nhắm nghiền, lông mày nhíu lại, trông có vẻ đang cực kỳ khó chịu.
Hứa Đồng Chu vươn tay sờ trán Trình Nặc, nóng như lửa! Cô vẫn mặc bộ quần áo lúc nãy, ướt như vậy sao có thể không bị cảm!
Cậu hơi bực bôi, cảm thấy con gái thành phố này được nuông chiều từ như vậy sao? Thân thể mình cũng không biết cách chăm sóc? Cậu có ý tốt tự mở hành lý của Trình Nặc ra, lấy một bộ đồ sạch sẽ đến.
"Chị Trình, chị phải thay quần áo ướt đi, nếu không sẽ sốt nặng hơn." Cậu ngồi xổm bên mép giường, nhẹ giọng nói với cô gái trên giường, hy vọng cô sẽ tỉnh lại.
Nhưng cô gái đã sốt mê man, không có phản ứng gì với câu nói của cậu, khóe mắt còn chảy ít nước mắt ra, có vẻ như người cô đang rất khó chịu.
Thấy cô không phản ứng, Hứa Đồng Chu cắn răng, đỡ Trình Nặc ngồi dậy, ngồi sau lưng cô, để cô dựa vào ngực mình, tay run run cởi cúc áo sơ mi...
Một nút hai nút... Từ cổ áo đến ngực rồi đến rốn... Cậu càng cởi càng chậm, tay càng run. Cho đến nút cuối cùng được cởi ra, chiếc áo được vén lên. Cơ thể trắng như tuyết hoàn toàn lộ ra trong không trung, bộ ngực tròn trịa đầy đặn được bọc trong chiếc áo ngực xanh nhạt, đường rãnh sâu hun hút, bụng dưới phẳng phiu mềm mạ, ngực cô phập phồng theo hơi thở, chiếc rốn tròn tròn xinh xinh, cánh tay thon dài của cô đang yếu ớt tựa vào góc giường.
Trong nháy mắt máu trong người Hứa Đồng Chu sục sôi, sống 19 năm trên đời, cậu còn chưa từng thấy cơ thể phụ nữ chứ đừng nói cô gái có làn da trắng như tuyết trước mắt, hầu kết của cậu lăn lên lăn xuống, cảm giác có một tiếng sấm vang trong đầu, môi nhím chặt lại, gân xanh nổi lên trán...