Đến Gần Em, Chiếm Hữu Em

Chương 21: Thiếu niên ghen tuông (hơi H)

Có vẻ cô gái đã nhận ra ý đồ của cậu, khẽ cười trong đêm tối, cơ thể tiến sát lại gần cậu, dán bầu ngực trắng nõn mềm mại lên ngực cậu, cọ xát qua lại.

"Em muốn anh, anh có muốn em không?" Cô hỏi một câu hơi ngốc nghếch, một câu hỏi tu từ không cần có câu trả lời.

Chàng trai ôm lấy cô nằm lên giường, một tay xoa nắn cặp mông đầy đặn của cô, tất nhiên cậu biết xích xuống xíu nữa là vùng đất bí ẩn làm mê mẫn thần hồn, nhưng cậu không dám đi quá giới hạn, bàn tay đặt lên quả đào căng mọng xoa bóp.

Môi cậu liếʍ loạn lên chóp mũi cô gái, chị Trình nằm trong lòng cậu khẽ nỉ non, nhưng tên chị kêu không phải tên cậu mà là tên của kẻ khác, thật mỉa mai biết bao...

Ngón tay mềm mại của cô gái quấn quanh eo cậu, nắm lấy côn ŧᏂịŧ nóng bỏng động tác lên xuống thuần thục, bàn tay nắm chặt lấy vật căn thô to, trêu ghẹo từng tấc thịt làm gân xanh trên đó muốn nổ tung, từ động tác điệu nghệ này cho thấy cô đã làm điều này với người đàn ông khác nhiều lần, nhưng trước mắt chàng trai trẻ chỉ cảm thấy sung sướиɠ kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà chưa bao giờ được nếm thử.

Dưới sự trêu chọc của cô gái côn ŧᏂịŧ vốn đã thô to, lại càng thêm bành trướng, thậm chí hai viên tinh hoàn mềm mại cũng căng chặt ra.

Đầu lưỡi cậu lại len lỏi vào khoang miệng cô giáo trẻ, muốn câu lấy nước bọt của cô, ngón tay bên dưới thì mò mẫm du ngoạn khắp mọi ngóc ngách trên cơ thể cô gái.

Động tác trúc trắc của thiếu niên lần đầu được khám phá tấm thân phụ nữ, mang lại cho Trình Nặc kɧoáı ©ảʍ khó tả.

Cô khẽ cong người muốn nhiều hơn nữa, nhưng cô chưa bao giờ chính thức làʍ t̠ìиɦ nên lúc này càng không biết làm sao, cô và Điền Mục khi cá nước thân mật đều dừng tại bước cắm vào, cho nên cô có thể dụ dỗ, có thể trêu chọc, có thể giúp anh ấy bắn ra, lại không biết làm sao để biến tấm thân con gái thành phụ nữ chân chính.

Cô chợt khóc nỉ non, tiếng khóc rất nhỏ, xuyên qua tiếng mưa bão lẻn vào trong tai thiếu niên, làm tim cậu nhói lên ngứa ngáy, "Chị... Em đây... Em đây."

Người cậu đang khó chịu cực điểm cũng hưng phấn cực kỳ, nhưng cậu lại không dám thật sự vượt rào, không phải cậu không biết làm sao mà cậu biết đây là hành vị phạm vào tội lớn, sao cậu dám tiếp tục nữa.

Nhưng cậu thật sự rất muốn... Rất muốn...

Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng quét qua vùng đất bí ẩn của cô gái, lôиɠ ʍυ mềm mại thưa thớt làm cậu điên đảo thần hồn, nó hoàn toàn khác với khu rừng rậm xoăn tít của cậu.

Đầu ngón tay của cậu hơi thô ráp, có vết chai mỏng, trúc trắc gãi nhẹ lên vùng tam giác mềm mại đó, cậu sờ sờ lại cọ cọ, làm cả người cô run lên, "Đừng sờ như vậy... Điền Mục..."

Cô gái không nhịn được khẽ rên, lại giống như dục cự còn nghênh nỉ non, giọng nói ngọt ngào gọi tên bạn trai hết lần này đến lần khác.

Điền Mục, Điền Mục, Điền Mục.

Từng tiếng nỉ non của cô chui hết vào tai Hứa Đồng Chu, cảm giác tức giận nổi lên trong lòng cậu, cậu đột nhiên rút tay về, môi mỏng mím chặt, hít sâu mấy hơi, sao cậu lại không rõ mình không có tư cách tức giận chứ? Nổi đau thương bao trùm lấy tâm hồn cậu, kɧoáı ©ảʍ và sung sướиɠ vừa rồi tan thành mây khói trong nháy mắt.

Hứa Đồng Chu nhanh chóng rời khỏi người Trình Nặc, lấy bộ đồ ngủ tìm được trong vali mặc vào cho cô, sau đó vội vàng thu dọn quần áo ẩm ướt, không dám nhìn cô gái thêm một lần nào đã lao ra khỏi phòng.