Hương Sắc Khuynh Thành

Chương 60

" Vì người ta dùng nồi đá, anh dùng nồi áp suất, mùi vị làm sao giống nhau được ... Còn nữa các vị của anh rất rõ ràng, ba ba ra ba ba, đông trùng ra đông trùng, như anh ép trộn mấy vị với nhau. Còn người ta thì vị gì cũng có, nhưng không át nhau, nếu không phân biệt kỹ sẽ không nhận ra, đó gọi là tự nhiên, còn anh là ép buộc ... Thành vị hổ lốn." Trưởng phòng Hứa đặt thìa xuống, ông ta nhận ra sự khác biệt của hàng nhái, dù gì cũng ăn không của nhà nước mấy chục năm, trình độ này phải có:

" Hả, không thể kém xa vậy chứ?" Giám đốc Phùng kinh ngạc, dù gì cũng do đầu bếp trình độ làm ra, chênh lệch như thế thật khó chấp nhận:

“Đúng là kém xa vậy đấy, món này chỉ lừa người thiếu hiểu biết thôi, đứng mang ra trước Tả lão cho bêu mặt, tôi còn nếm ra vị mì chính, còn nữa đây là ba ba nuôi chứ gì? Thịt nhạt lắm. Màu canh cũng không đúng, người ta là kim ngọc mãn đường, còn của anh là màu vàng đất .... Chậc chậc, thôi đừng bêu mặt nữa, đem lừa đám thổ tài chủ đi, tôi về nhà húp cháo đây, đang giảm béo, mấy ngày qua ăn tới mỡ máu rồi." Trưởng phòng Hứa nói xong đứng dậy muốn đi:

Giám đốc Phùng đi tiễn, lại thỉnh giáo thêm về sự khác biệt, tiễn người đi rồi lại đi tìm lái xe hôm nọ, kéo tới phòng bao, chưa chịu tử bỏ, bắt hắn nếm món "vương bát đản" kia.

Tầng 9, phòng 906, tiễn đoàn lãnh đạo thành phố đi, Tả Hi Dĩnh cầm chai nước khoáng đổ vào ấm nước, Tả Nam Hạ đã bày xong bàn trà, lấy ống trà từ va li ra, trước tiên theo thói quen ngửi thử vị trà, nói: “Hoàn cảnh chỉnh thể so với lúc cha còn nhỏ kém hơn nhiều, chỗ nào cũng làm nhà ở xi măng, Nhị Hiền Trang mà xây như là trạch viện nhà địa chủ, làm gì có chút vẻ thảo mãng nào. Lộ Châu đặc thù ở văn hóa "hiệp", thứ này nhìn di tích cổ cũng chẳng thấy nữa rồi."

Ông đang nói tới khu phong cảnh buổi chiều dạo chơi, nơi trong truyền thuyết Tần Thúc Bảo cầm giản bán ngựa, rất là khó chịu với Đơn gia trang viên mà xây dựng như thành bảo.

Tả Hi Dĩnh mỉm cười đổi đề tài : “Chất lượng nước ở thành phố cũng không tốt, uống có vị đắng và chát."

" Ở quê vẫn tốt hơn, cha thật muốn làm lều cỏ sống bên hồ chưa nước." Tả Nam Hạ cảm khái rồi nhắc: “Đừng quên uống thuốc."

"Dạ" Tả Hi Dĩnh khẽ đáp:

"Nghỉ sớm đi, Học viện Lộ Châu lại mời, ngày mai tới giảng một buổi nữa, nói là giáo viên sinh viên trong trường mãnh mẽ yêu cầu . Ha ha ha, cha nghĩ là lại bịa ra thôi." Tả Nam Hạ rất tỉnh táo:

Tả Hi Dĩnh cười, tay đặt trên ấm nước, tách một cái nước sôi nút tự động tắt. Cô nhấc ấm lên, tay nghiêng đi, nước nóng rưới qua ấm trà, bước đầu tiên gọi là bạch hạc tắm rửa, rửa dụng cụ pha trà đồng thời nâng cao nhiệt độ của nó. Tả Nam Hạ cho một nhúm trà vào ấm, bước này gọi là Quan Âm nhập cung. Tả Hi Dĩnh rót nước từ trên cao, trải qua từng bước gió xuất phớt qua, Hàn Tín điểm binh ... dưới bàn tay khéo léo của Tả Hi Dĩnh, nước trà trong vàng nhẹ hết sức thích mắt. Lọc trà rót vào chén, vừa trong vừa sáng, trong xanh có vàng, chén đầy bảy phần, Tả Nam Hạ ngửi hương thơm, đưa lên miệng nhấp khẽ, lộ vẻ hưởng thụ khoan khoái.

"Hi Dĩnh, hay là mai con nghỉ đi, đừng theo cha tới Học viện Lộ Châu nữa." Tả Nam Hạ đột nhiên nói:

"Không sao đâu cha." Tả Hi Dĩnh thoáng nhíu mày, nhưng giãn ra rất nhanh:

Động tác nhỏ đó vị Tạ Nam Hạ thấy được, ông hơi ngả người tới : “Con để lại số điện thoại cho chàng trai tên Đơn Dũng kia rồi à?"

"Dạ." Tả Hi Dĩnh cười rất tinh nghịch:

"Không thấy cậu ta gọi điện cho con." Tạ Nam Hạ lấy làm lạ, cứ như hi vọng con gái có người theo đuổi vậy:

"Nhưng mà số điện thoại thiếu vài số, con đoán cậu ta không đoán ra đâu, mai nói không chừng lại mặt dày mày dạn gọi con là sư tỳ." Tả Hi Dĩnh bật cười thành tiếng, ba chàng trai gặp ở Hưởng Mã Trại đều rất thú vị:

Thấy con gái cười vui vẻ, Tả Nam Hạ không tán đồng : “Thế là không được rồi, con làm thế không phải trêu chọc người ta à? Con còn trẻ, nên vui vẻ thì phải vui vẻ."

" Hừm, ai bảo cậu ta trêu con." Tả Hi Dĩnh có chút đanh đá nói, nếu như chỉ có phần sau bữa cơm ở Hưởng Mã Trại thì nói không chừng là có chút thiện cảm, bây giờ thì cùng lắm là nửa tốt nửa xấu:

Tả Nam Hạ tựa có tâm sự, muốn nói lại thôi, chỉ có điều nhìn con gái cao hứng như vậy nên chiều ý con, có những chuyện đành tùy duyên.

Chuông cửa vang lên, Tả Hi Dĩnh đi ra mở cửa, đứng trước cửa là phục vụ viên của khách sạn, tay cầm một cái hộp, nhìn là biết tặng cha mình, cô cám ơn rồi quay về phòng.