Hương Sắc Khuynh Thành

Chương 59

" Thế nào, ngầu không?" Tư Mộ Hiền tấm tắc khen, lão đại đúng là, không đi theo con đường tầm thường mà:

"Oa, lão đại ngầu quá mức rồi." Lôi Đại Bằng hồi lâu mới hoàn hồn, lập tức rất nghiêm túc, cũng rất bình thường nói với Hiền đệ : “Tôi thấy con người nên sống thực tế một chút ... Tôi nói cho cậu biết, những thứ khác tôi không bằng anh ấy, nhưng ở điểm này, tôi thấy chúng ta đều thực tế hơn anh ấy."

Lôi Đại Bằng dùng giọng điệu triết gia bình phẩm chuyện Đơn Dũng và cô nương nhà Tả Lão, Tư Mộ Hiền cứng họng, hai anh em nhà này kỳ thực khác gì nhau đâu, cậu nghĩ cậu theo đuổi Vương Hoa Đình thì thực tế hơn chắc?

………. ………. ……….

Trời tối, chiếc Mercedes đưa đón khách của khách sạn Khải Lai Duyệt được mấy chiếc Audi chính phủ dẫn đường, lại kết thúc hành trình một ngày, đỗ trước cửa khách sạn. Trông cửa chạy ra mở cửa xe, giám đốc Phùng và mấy quản lý khách sạn khom người đón ở cửa, không phải khách sạn chưa từng đón khách quan trọng hơn cha con Tả gia, nhưng mà vị khách được lãnh đạo thành phố coi trọng thế này thì hiếm có.

Chứ không à, bí thư thành ủy, thị trưởng cùng các lãnh đạo khác tháp tùng tới mười mấy người, xuống xe một cái từng người bắt tay hàn huyên với Tả lão, nói cả ngày vất vả, chắc là mệt rồi, nên nghỉ ngơi sớm rồi đưa cha con Tả gia tới tận thang máy. Lúc này trưởng phòng Hứa đảm nhận tiếp khách mới thở phào, vừa mới ngồi nghỉ ở đại sảnh thì giám đốc Phùng sán tới, hỏi có cần chuẩn bị tiệc tối không? Trưởng phòng Hứa nói ăn rồi, hành trình buổi chiều là tới khu phong cảnh Nhị Hiền Trang du lãm. Giám đốc Phùng nhìn thân hình ục ịch của trưởng phòng Hứa, e là ông ta mới vất vả, cười thầm trong lòng.

Đợi một lúc thì các lãnh đạo thành ủy xuống lầu, sau khi tiễn đi, giám đốc Phùng giữ trưởng phòng Hứa lại, hai người họ quan hệ vốn không tệ. Nghe nói muốn mượn miệng lãnh đạo thử một món ăn hiếm, trưởng phòng Hứa liền không đi nữa, theo giám đốc Phùng tới phòng bao tầng một, gọi phục vụ viên bê lên, xem ra có chuẩn bị rồi. Lát sau món ăn đưa tới, vừa nhìn thứ kia, trưởng phòng Hứa sửng sốt.

Cái gì vậy? Là một nồi canh màu vàng, trong có mấy quá trứng tròn tròn, trưởng phòng Hứa thoáng suy nghĩ là đoán ra, hẳn tên lái xe tiết lộ, chớp mắt liền có hàng nhái.

" Anh nếm thử xem mùi vị so với hôm đó thế nào? Lúc khác tôi cũng mời Tả lão thử." Giám đốc Phùng đích thân múc canh vớt trứng cho trưởng phòng Hứa:

"Giỏi đấy, người ta sơ hở chút xíu vậy mà anh cũng chui vào được."

"Không nghĩ cách không được, tôi còn muốn thành đơn vị chiêu đãi của Tả gia mà, các vị cứ dẫn Tả lão ra ngoài ăn sao được?"

Trưởng phòng Hứa cầm thìa lên, chưa thử đã nhắc : “Người kia nói, hình như phải chuẩn bị một tuần, anh chỉ mất hai ngày đã làm ra, có được không vậy?"

" Tàm tạm là được, do đầu bếp cấp một cầm thìa đấy, anh biết Phạm Sinh Nguyên mà, ông ấy là nguyên lão của khách sạn, món canh ông ấy làm nổi tiếng. Trứng là trứng gà tre tinh tuyển, lòng đỏ chúng tôi cũng theo cách kia thay bằng lòng đỏ ba ba, đun lửa mạnh ba tiếng, đun lửa nhỏ mấy tiếng, vị cũng thấm rồi. Anh thử đi." Giám đốc Phùng mời:

Trưởng phòng Hứa đưa thìa lên miệng, có mùi vị đặc biệt của ba ba, cũng có vị đông trùng hạ thảo, nhưng vị kia .... Khó nói được, tựa đúng lại tựa không. Giám đốc Phùng quan sát phản ứng của ông ta, sắc mặt cũng hết sức phong phú, đợi một lời phát ra từ miệng trưởng phòng Hứa, ai ngờ chẳng có lời nào. Chỉ thấy khóe miệng của trưởng phòng Hứa lúc thì nhếch về phía trái, lúc nhếch về phía phải, giống khó khăn lắm, không bình phẩm được.

Lát sau trưởng phòng Hứa gắp quả trứng đặt lên đĩa, dùng thìa sắn làm hai nửa, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

Nhìn kỹ màu sắt quả trứng, trong màu trắng có chút xám, trừng màu vàng, đó là do vị thấm không đủ, nhấm thử một cái, đúng là có chút vị canh trong đó, nhưng mà giống như nhấm khúc gỗ mục ấy, vị trứng rất đậm, không giống với hôm đó.

Thấy ông ta mãi không nói gì, giám đốc Phùng sốt ruột giục : “Sao, trường phòng Hứa, anh nói đi chứ, tôi sốt ruột chết đi được."

" Mùi vị không đúng ... A đúng, tôi biết rồi." Trưởng phòng Hứa đột nhiên nhớ ra, quả trứng ông tấy hôm đó ở Hưởng Mã Trại hình tròn tròn, hơn nữa còn dai, cho vào miệng dẻo dẻo, không phải ấn cái là bở ra thế này : “Lửa quá lớn, nên cắn là nát, hơn nữa đun quá lâu, đúng, còn vấn đề lớn nữa."

"Vấn đề lớn sao?" Giám đốc Phùng nhụt chí, chuẩn bị suốt hai ngày mà không vừa miệng người nhà nghề: