Hương Sắc Khuynh Thành

Chương 61

"Ai thế?" Tả Nam Hạ hỏi:

"Lại tặng quà ạ" Tả Hi Dĩnh nói, khoe thứ trong tay ra:

Nghèo giữa phố chợ chẳng ai hỏi, giàu ở thâm sơn khách tới thăm, chuyến đi này tới Lộ Châu, ai gặp cũng coi như thân thích, nào thành ủy, nào chính phủ, cục đầu tư, cục văn hóa, còn đống đơn vị gì đó nữa, đều tặng đồ kỷ niệm, thổ sản không ít. Góc phòng đã chất đống mấy chục món rồi, Tả Hi Dĩnh định thuận tay ném vào đó, chợt í một tiếng giơ lên cao, ngạc nhiên nói: “Cha, hình như không phải đồ kỷ niệm đâu."

"Đưa cha xem nào." Tả Nam Hạ đưa mắt nhìn cũng ngạc nhiên, một cái hộp nhỏ dùng gỗ dương đóng đinh, quê hết sức, đợi cầm trong tay còn thấy âm ẩm, ông hỏi: “Ai tặng thế?"

"Phục vụ viên không nói ạ, chỉ nói là có người đặt ở tổng đài." Tả Hi Dĩnh cũng bị thứ trông hết sức quê mùa thu hút, hỏi: “Cái gì vậy cha, viết tên cha nữa kìa."

"Ừ, chữ đẹp đấy, Tả Nam Hạ tự mở, người này luyện phong cách bia thời Ngụy, không viết danh hiệu, gọi thẳng tên cha." Tả Nam Hạ nói đùa, kiếm thứ cứng cứng để nạy hộp, lấy luôn dao pha trà, nạy cái là được, vừa nhìn một cái là mừng rỡ:

Tả Hi Dĩnh sửng sốt sau đó kêu lên kinh ngạc.

Là mười hai con giáp hết sức sống động, có mùi lúa mạch, nhìn một cái là biết hấp bằng bột. Có điều ngạc nhiên là từng con búp bê bột to bằng lòng bàn tay đều rất ngộ nghĩnh đáng yêu, có hổ con oai phong, có rồng nhỏ tạo hình kỳ quái. Tả Hi Dĩnh không nhịn được yêu thích đưa tay sờ nhẹ, reo lên: “Ôi mắt là hai hạt đậu, đây là con chuột, nặn luôn cả móng này, cha nhìn đi .. Oa, đúng là tác phẩm nghệ thuật, loại bánh này ai nỡ ăn chứ?"

Tả Hi Dĩnh như cô bé con, hào hứng, thích thú, nói luôn miệng. Tả Nam Hạ lại cầm tượng hổ làm bằng bột lên, giải thích : “Đây là tập tục của Lộ Châu, gọi là "làm đầy kho", có từ thời Minh, sở dĩ gọi thế là vì mong cho kho đầy lương thực, ngũ cốc dư dả ... Có điều nặn đẹp thế này thì lần đầu tiên cha mới thấy, tài nghệ còn tốt hơn cả bà nội con."

Tả Hi Dĩnh chơi hết sức hứng thú, cầm từng con một lên xem, Tả Nam Hạ lại nói một bí mật thú vị, thứ này còn có huyền cơ, trong kho có bảo tàng. Nói rồi ông bẻ một con vật ra, quả nhiên có, nhân đỗ đỏ thẩm màu, đưa con gái nếm thử. Có lẽ do tâm tình tốt, nên hai cha con khen không ngớt, ăn mấy miếng Tả Hi Dĩnh nhớ ra cái gì đó, cầm máy ảnh lên chụp, trác cha tham ăn, làm cho mười hai con giáp không đầy đủ nữa.

Ăn mất một con, còn lại mười một con không nỡ ăn, khi pha ấm chà thứ hai, Tả Nam Hạ mời nhớ ra, hồ nghi hỏi: “Ai tặng thế nhỉ?"

"Đúng rồi, không thể nào là do đơn vị tặng được." Tả Hi Dĩnh cầm hộp gỗ lên nghiên cứu, phiến gỗ dương mong mỏng còn có mùi gỗ, âm ẩm, hẳn là mới làm chưa lâu. Lật lên xem mới phát hiện ở dưới dán nhãn "vận chuyển an toàn", còn có số điện thoại. Hai cha con tâm ý giống nhau, Tả Hi Dĩnh lấy điện thoại bấm số, tu tu kéo dài, không ai nhận máy.

Một món quà kỳ lạ, hai cha con nghĩ hồi lâu mà không ra.

Số điện thoại gọi tới thực ra ở ngay đối diện với khách sạn Khải Lai Duyệt, điện thoại trong tay Đơn Dũng, một tay cầm điện thoai, tay kia chống lên, số điện thoại trong tay đã đầy đủ, bốn số còn thiếu là 1,4,8,0.

Tích tắc nhìn thấy số điện thoại hiện thị trên đã khớp với số điện thoại Tả Hi Dĩnh cho mình ngày hôm đó, Đơn Dũng cười lệch miệng, tắt máy đổi sim mới. Có điều bốn số còn thiếu kia lại khiến y suy nghĩ, móc túi ra, những con số đại biểu ý nghĩa rất nhiều, ví như 5377 là anh muốn hôn em, 53981 là tao muốn đập bẹp mày, hay 5421 là anh chỉ yêu em, rồi 5491 là anh tới tìm em ... Đơn Dũng luôn cho rằng Tả Hi Dĩnh bày một trò đùa với mình, trò đùa đó hẳn trong con số, vậy con số đó có ý nghĩa gì?

Không thể nào là không có ý nghĩa, nếu không Tả Hi Dĩnh đã chẳng cười ranh mãnh kɧıêυ ҡɧí©ɧ như thế. Phàm là các còn số đều tìm được từ đồng âm, miệng y lẩm nhẩm 1480, 1480 ... 1 thì khẳng định là "cậu", 4 nghĩa là "là", vậy tám là gì?

"Cậu là bát ... Ba, bô, beng ... À, cậu là đồ ngốc." Đầu Đơn Dũng lóe sáng, vấn đề ở số 0, không phải là từ đồng âm mà là quả trứng, vậy 80 chính là đồ ngốc. Lập tức hiểu ý Tả Hi Dĩnh, nếu không tìm ra đáp án thì là thằng ngốc, nếu tìm ra đáp án thì cũng là thằng ngốc.

Bị mắng là thằng ngốc mà Đơn Dũng cười muốn rách miệng, nếu không sao chép ý nghĩ của Lôi Đại Bằng thì mình là thằng ngốc hồ đồ thật rồi. Đơn Dũng hả hê lắm, may quá, mình chỉ ngốc, không hồ đồ, trực tiếp bấm số.