Hương Sắc Khuynh Thành

Chương 57

" Mày còn nói được à, bọn tao tẩy chay mới có chút khởi sắc, mày lại dẫn một đám con gái tới nhà ăn, ăn uống ầm ĩ, hôm qua đi đã đành, trưa nay mày lại tới." Lão Bao mặt đỏ gay, nói năng không còn khách khí gì nữa:

Chân Thối tiếp lời: “Lôi ca, lần này anh định phá đám bọn tôi đấy à?"

"Ăn có hai bữa cơm, tới mức đấy không?" Lôi Đại Bằng méo mặt giải thích, không ngờ khó khăn lắm mới được một ngày tình trường đắc ý, lại chọc giận một đám anh em:

"Cái gì mà không tới mức? Mày là danh nhân trong trường, bao nhiêu người chú ý, định hại anh em đấy à?"

"Huống hồ mày dẫn liền bảy tám em gái tới, ầm ĩ thế nào mày biết không? Mày thì sướиɠ rồi, không nghĩ tới anh em à?"

Có người theo dõi tin trên mạng, ở sau lưng mọi người nói: “Hết rồi, hết rồi, Lão Bao, không cần ban quản trị xóa bài, chúng ta không cầm cự được quá hôm nay đâu."

Mọi người quay đầu, trên laptop của Lôi Đại Bằng hiển thị một bức ảnh, Lôi Đại Bằng vừa nhìn một cái, thiếu chút nữa hét lên. Đó là ảnh của hắn cùng Vương Hoa Đình và mấy cô gái xinh đẹp ăn cơm cùng nhau, có người khoa Anh Ngữ, khoa Lịch Sử, còn có cán bộ hội sinh viên. Trong bức ảnh, Lôi ca cười tít mắt xới cơm, phía dưới là dòng chữ, nhà ăn đưa ra nhiều phương án cải thiện cơm nước, tăng thêm món ăn hợp khẩu vị sinh viên, được hưởng ứng nhiệt liệt.

Thế là đám anh em khoa thể dục quay sang nhìn Lôi Đại Bằng như mang thù hận giai cấp, Lôi Đại Bằng có ngốc tới mấy cũng không dám nói nữa.

Xưa nay băng hỏa không thể dung hòa, sinh viên bình thường và hội sinh viên không thể đái cùng một bô, vậy mà một danh nhân trong đám sinh viên lại đứng cùng với những cán bộ hội sinh viên, ảnh hưởng quá tệ, làm đám anh em lòng nguội lạnh.

Còn có chuyện tệ hơn, cũng trang diễn đàn trường, người kia chỉ : “Mọi người xem, bình chọn soái ca trường cũng bị phá rồi."

Tư Mộ Hiền vừa nhìn một cái phì cười, người đứng đầu bầu chọn soái ca trường không ngờ là Lôi Đại Bằng mắt bên to bên nhỏ, đang làm vẻ mặt thâm trầm, phối với tiêu đề " Ai ngầu hơn Lôi ca, còn hơn cao phú soái.". Chẳng biết là ai viết, học theo phong cách ăn nói gây sốc của Lôi ca, nói Lôi ca ở trong trường theo đuổi nữ sinh vô số, đó gọi là dũng khí; nói hắn dán giấy tuyển bạn gái ở KTX nữ, đó là si tình; từng theo đuổi ai hỏng đó gọi là kiên trì. Chứ không à, giờ khổ tận cam lai, lọt vào mắt tám mỹ nữ rồi ...

Đã thế Tư Mộ Hiền còn dùng chất giọng rất thi ca đọc ra, làm mọi người càng nghe càng sôi máu, Lôi Đại Bằng có chút sướиɠ, việc này không biết ai làm, thực sự là tri âm của mình, chỉ không biết phải làm sao để nguôi cơn giận của đám anh em.

" Mẹ nó, quân phản bội."

" Thằng Hán gian chó chết."

Một loạt tiếng chửi bới đầy căm tức trút xuống, bọn họ cũng chẳng làm gì Lôi Đại Bằng, chỉ chởi bới trút giận.

Lôi Đại Bằng ôm đầu che mặt, hổ thẹn vô cùng, ấp a ấp úng giải thích : “Các anh em, tôi kỳ thực thân ở doanh Tào mà lòng ở Hán, ngồi bên cạnh mỹ nữ nhưng nghĩ tới mọi người ... Có câu anh em như chân tay, nữ nhân như y phục ... Đản ca, anh nói gì đi chứ, em không cố ý, mọi người đừng như vậy ... Không phải vì em thành đệ nhất soái ca nên mọi người ghen tỵ chứ?"

Hắn nói thế mọi người càng tức, có điều trước giờ hai bên thân thiết, trở mặt không tới mức thành thù, hơn nữa còn có thể làm gì? Đánh hắn à? Cả đám bực bội chửi rủa một hồi rồi bỏ đi, thề không đội trời chung với phòng 222.

Lôi Đại Bằng cuống lên giữ lại : “Này này đừng đi, các anh em, thế này đi, tôi mời một bữa, được chưa? Địa điểm cho các anh em chọn, coi như thỉnh tội. Mọi người, không tới mức chưa được sờ tay em nào, mọi người đã coi tôi thành giặc bán nước chứ ? ... Này, đừng đi, hay là mời Đản ca làm vài món ngon cho mọi người ... Đừng đi mà ..."

" Ăn ăn cái b ... Mẹ nó, chỉ biết ăn, ăn cái này này." Lão Bao đẩy tay đẩy Lôi Đại Bằng ra giơ ngón giữa lên:

Sầm, cửa phòng đóng lại thật mạnh.

Giờ tới mời ăn cũng không vãn hồi được lòng anh em rồi, như vậy có nghĩa là đã tức giận thực sự, không giữ được một ai. Lôi Đại Bằng líu lưỡi, Đơn Dũng đuổi theo nói chuyện với bọn họ, có điều lát sau lại quay về một mình. Lôi Đại Bằng rầu rĩ vô cùng, không ngừng gãi tai nhìn Tư Mộ Hiền hỏi ý, Tư Mộ Hiền vẫn đang nằm trên giường xem sách, có vẻ cũng tức giận : “Đừng hỏi tôi, tôi đã bảo với anh rồi, tình yêu cũng có giá của nó."