Hương Sắc Khuynh Thành

Chương 56

"Không nhận ra cậu có tiềm chất bất mãn đấy ... Vậy có thể cho tôi biết, cậu tới đâu hoàn thành cái hình thức này không?" Vương Hoa Đình đổi giọng điệu hỏi, có điều làm lãnh đạo sinh viên quen rồi, nói chuyện luôn có vẻ từ trên cao nhìn xuống:

Đơn Dũng nhún vai : “Tôi kiếm củ cái khắc con dấu tự đóng lên là được, dù sao đều là giả."

Đúng là làm ơn mắc oán, Vương Hoa Đình cắn môi, hừ một tiếng, xoay n gười về chỗ ngồi bực bội trong lòng, ngay cả Lưu Thúy Vân đưa bản danh sách đăng ký thực tập cũng mặt mày sưng xỉa. Con gái nhà người ta tức giận chẳng qua là vì bị ngó lơ, nghiêm trọng hơn nữa là chẳng ai an ủi, Vương Hoa Đình hậm hực hai phút, cố ý gọi lớn : “Đại Bằng, đi ăn cơm thôi."

Thế nhưng ánh mắt thì như báo thù liếc nhìn Đơn Dũng, Đơn Dũng chẳng có phản ứng gì, Lôi Đại Bằng ở bên kia lật đật chạy tới theo sau Vương Hoa Đình, khiến đám nữ sinh trong lớp thì thầm chuyện hoa nhài cắm bãi cứt trâu.

Rất lâu sau Tư Mộ Hiền mới đi tới chỗ Đơn Dũng gọi : “Lão đại, đi thôi."

"Cậu đi trước đi." Đơn Dũng đáp tựa chẳng có hứng thú gì:

Nhìn Tư Mộ Hiền và Lưu Thúy Vân nối nhau ra ngoài, Đơn Dũng cười nhẹ, quan hệ bạn bè có thân thiết tới mấy cũng không thay thế được nửa kia trong thế giới tình cảm. Sắp tốt nghiệp rồi, gần như đều có đôi có cặp cả, ngay cả Lôi Đại Bằng chất lượng quá tệ còn nóng ruột chạy khắp nơi tìm bạn gái huống hồ là người khác. Hiền đệ chẳng biết từ khi nào thân thiết với Lưu Thúy Vân, cô gái ưa nhìn chất phác từ nông thôn lên. Đơn Dũng đoán chừng vì hai người đều có khí chất văn nghệ, cho nên thu hút nhau.

Vậy một nửa của mình ở đâu? Gần như tất cả các môn học đều đã qua rồi, những môn cần học lại cũng qua rồi, nhưng mùa yêu đương cũng sắp kết thúc, môn này với Đơn Dũng mà nói là trống trơn, tương lai muốn ôn lại cũng chẳng được.

Vốn Đơn Dũng mang thái độ sao cũng được, nhưng lúc này lại khao khát có một nửa của mình hơn bất kỳ lúc nào. Lúc mới vào đại học, trong nhà chẳng dư giả, mỗi ngày bận rộn đi giao hàng, làm công, vài ba ngày lại lên núi xuống sông kiếm tiền. Thế là lỡ dở hết cả chuyện yêu đương sinh viên, giờ sắp tốt nghiệp rồi vẫn còn độc thân, sau này nhớ lại cuộc sống đại học, chẳng phải sẽ tiếc nuối.

Suy nghĩ miên man mãi, chẳng qua là muốn kiếm cái cớ nhớ nhung cô gái không biết tên kia, cái cớ dễ tìm, nhưng cơ hội khó kiếm. Thi thoảng lại nhìn số điện thoại trong lòng bàn tay, bốn ký hiệu XXXX như câu đố không lời dài. Bốn số, những một vạn tổ hợp, muốn từ trong một vạn số này tìm ra điện thoại của cô gái trong lòng, dù gọi người phá giải mật mã Da Vinci tới cũng chẳng làm được. Huống hồ thời gian eo hẹp như thế.

Chẳng biết qua bao lâu, bạn học trong lớp đã đi hết, trong lớp gần như không nghe thấy âm thanh nào nữa, Đơn Dũng đứng dậy, buồn chán đi loanh quanh trong phòng, nhưng vẫn chẳng nghĩ ra kế sách nào cả.

Lúc thì cảm thấy mỹ nữ không hề có ác cảm với mình, nếu không có cả vạn lý do không để lại số điện thoại. Dù sao bèo nước gặp nhau, từ chối và bị từ chối, chẳng ai phải xấu hổ. Cứ cảm thấy trong nụ cười tủm tỉm của ô, giống như đang bày một trò chơi với mình.

Nhưng cái trò chơi này quá khó, một vạn chọn một, ai có khả năng đó, chẳng phải từ chối là gì?

Nghĩ mãi làm lỡ cả giờ cơm trưa, thậm chí tâm sự quá nặng nề, quên luôn cả đói, đột nhiên điện thoại vang lên, tiếp đó là giọng gấp gáp của Tư Mộ Hiền : “Về mau lão đại, đám người khoa thể dục xung đột với Lôi ca."

Đơn Dũng khẩn cấp chạy về.

Tối qua đã hoài nghi Vương Hoa Đình rắp tâm bất lương, lấy lòng Lôi Đại Bằng, nói không chừng liên quan tới chuyện tẩy chay nhà bếp. Người khoa thể dục ngầm thông đồng với nhau, giao hẹn không tới nhà ăn, nhưng danh nhân như Lôi Đại Bằng lại đường hoàng tới nhà ăn sẽ có tác dụng làm gương, hiệu quả rất lớn. Tối qua Đơn Dũng đã muốn nhắc nhở, nhưng nhìn Lôi Đại Bằng trở về với vẻ ngây ngất, không nỡ làm tổn thương tới tình cảm mong manh của hắn, chỉ mong đừng xảy ra chuyện ngoài dự liệu.

Nhưng chuyện chẳng như ý nguyện, Đơn Dũng chạy về KTX , lên tầng hai, từ ngoài đã nghe thấy tiếng ồn ào, đẩy cửa đi vào thấy Lão Bao, Chân Thối dẫn theo bảy tám người bạn cùng lớp. Thường ngày đá bóng, uống bia, tán gái, bốc phét với nhau, hôm nay không khí không tốt, vây quanh Lôi Đại Bằng ngồi ở trên giường.

Lôi Đại Bằng thấy cứu binh tới, đứng dậy hét : “Đản ca, Đản ca, anh về rồi, bọn chúng gây sự với em."