Khi tiến cung gặp Hoàng Thượng, thì không được cho phép mang theo kiếm vào, binh khí của hắn được đặt ở ngoài thành!
Trong chớp mắt, Cố Nặc Nhi đã chạy đến bên cạnh l*иg sắt.
Bé con ngửa đầu nhìn thiếu niên so với mình cao hơn rất nhiều.
“Tiểu ca ca xinh đẹp!” Cố Nặc Nhi ngọt ngào cười, lộ ra hàm răng sữa trắng đáng yêu.
Mắt bé cong cong, âm thanh mềm mại: “Vì sao ngươi không mang giày vào, ngươi có lạnh không?”
Thiếu niên từ trên cao mà rũ mắt nhìn xuống, nhìn củ cải nhỏ trước mắt.
Bé lớn lên thật sự trắng nõn tinh xảo, yếu ớt đường như chỉ cần một bàn tay thì có thể bóp chết.
Nhưng cặp mắt xinh đẹp kia, lập loè ánh sáng ấm áp, sóng nước long lanh, làm người khác không rời mắt được.
Trong suốt, hồn nhiên là ấn tượng đầu tiên Cố Nặc Nhi mang lại cho hắn.
Thiếu niên nhấp môi không nói, làm như không muốn nói chuyện cùng Cố Nặc Nhi.
Nhưng bé con lại không nhụt chí.
Bé cúi đầu, hai tay nhỏ lục loại hầu bao của mình.
Chỉ thấy hai tay nhỏ phân biệt cầm nữa khối bánh sữa mình ăn chưa xong, còn có một viên kẹo đường, đi đến l*иg sắt.
“Tiểu ca ca xinh đẹp, chắc ngươi đói rồi… cho ngươi ăn nè…”
Hai tay nhỏ của bé trắng nõn, đầu ngón tay còn có màu hồng phấn mê người.
Nếu như cắn một cái, vào trong miệng chắc là mềm muốn tan ra.
Đầu ngón tay của thiếu niên hơi giật giật, sau đó hắn chậm rãi giơ tay, cầm nữa miếng bánh sữa mà Cố Nặc Nhi ăn thừa.
Hắn bỏ vào trong miệng, chậm rãi nhai nuốt.
Chưa bao giờ ăn qua loại đồ vật này, ánh mắt của hắn từ lạnh băng trở nên có chút kinh ngạc.
Ở trên đời còn có đồ vật còn ăn ngon hơi thịt tươi sao?
Trên đầu lưỡi, ngọt ngào.
Ăn xong bánh sữa, hắn lại chủ động cầm lấy viên kẹo đường trên tay Cố Nặc Nhi cũng bỏ vào miệng.
Một viên kẹo đường màu nâu, bị thiếu niên cắn kẽo kẹt.
Cố Nặc Nhi ghé vào trên l*иg sắc, khuôn mặt béo tròn hận không thể chen vào trong mà lôi kéo làm quen.
“Ăn được không?”
Thiếu niên nhìn bé con mặt búng ra sữa trước mắt, một trận gió thoảng qua.
Mùi hương ngọt ngào dễ ngửi trên người bé, cũng theo gió mà truyền đến.
Bé con này thơm quá.
Nhưng vào đúng lúc này, tù binh đang giam giữ phía sau l*иg sắt không biết lúc nào mà cắt được sợi dây thừng trên cổ tay!
Hắn chạy đến hướng của Cố Nặc Nhi, khuôn mặt dữ tợn: “Ta gϊếŧ các ngươi.”
Sự việc xảy ra trong nháy mắt!
Cấm vệ quân cầm lấy trường thương, đang muốn tiến lên hộ giá.
Lúc này Cố Dập Hàn như muốn hỏng mất, kêu lên: “Nặc Nặc!”
Cố Nặc Nhi quay đầu nhìn baba, đột nhiên, thiếu niên trong l*иg sắt vươn một bàn tay ra, trực tiếp đè đầu bé lại.
Bé con bị hắn đẩy, ngã ngồi xuống đất.
Đôi mắt chớp chớp, dường như không biết chuyện gì đang xảy ra.
Bởi vì động tác của thiếu niên mà Cố Nặc Nhi trực tiếp né được tập kích của từ binh.
Cùng lúc đó, một bàn tay khác của thiếu niên, cực kỳ nhanh chóng mà vươn ra.
Bóp chặt cổ tù binh Nghiên Hạ quốc.
Hắn hơi hơi nhe răng, chỉ thấy răng nanh sắc bén, khuôn mặt tuấn tú lạnh băng, âm thanh nguy hiểm truyền đến, “Tìm, chết.”
Chỉ nghe thấy ‘rộp’ một tiếng giòn vang lên, hắn dùng tay không bóp nát xương cổ tù binh.
Sau đó giống như miếng vải rách mà ném thi thể qua một bên.
Thiếu niên cách l*иg sắc ngồi xổm uống, đối diện với bé con trắng nõn Cố Nặc Nhi.
Hắn liếʍ liếʍ đầu lưỡi: “Cái vừa mới ăn kia, có còn không?”
Cố Nặc Nhi quay đầu, thấy người ngã dưới đất là tù binh đã chết.
Lại quay đầu nhìn lại, chớp chớp mắt, nhìn thiếu niên.
Bé bừng tỉnh: “Tiểu ca ca xinh đẹp, ngươi đã cứu ta nha!”
Cố Nặc Nhi vì muốn trả lại nhân tình mà vội vàng cúi cầu đào trong bọc nhỏ.
“Oa… kẹo đường nâu mà ta để dành đâu… ai nha… ngày hôm qua đã ăn hết rồi!”
Bé con có chút thẹn thùng, nắm ngón tay nhỏ: “Mẫu phi không cho ta ăn nhiều đường đường, số lượng định mức hôm nay còn chưa được phát. Chờ Nặc Nặc lấy được đường đường, liền cho người, được không?”