Bạch Nghị đứng dậy gật đầu, mắt sáng như đuốc, hắn nói: “Bệ hạ, lần này ngoại trừ từ binh của Nghiêu Hạ quốc, thần còn mang về một vật, muốn cho bệ hạ đánh giá.”
Nói xong, hắn nghiên người vẫy vẫy tay, binh lính liền dùng xích sắt kéo tấm ván gỗ, kéo cái rương có miếng vải đen tiến lên.
Các đại thần lập tức ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một miếng vải đen to cái rương, không cũng biết ở trong là vật gì.
Cố Nặc Nhi chớp chớp mắt, cũng tò mò nhìn.
Cái mũi nhỏ của bé ngửi ngửi, cảm giác trong không khí có một hơi thở không tầm thường.
Cố Dập Hàn liền nói: “là vật gì?”
Vẻ mặt Bạch Nghị khó xử, hắn chắp tay nói: “Thỉnh bệ hạ mang theo tiểu công chúa, còn có các đại thần cách xa một chút, ‘vật’ trong lòng sắt kia rất hung mãnh.”
Cố Dập Hàn nghe vậy, cảm thấy rất hiếm lạ mà nhướng mày.
Nhưng mà vẫn ôm tiểu công chúa lui về sau hai bước, các đại than cũng đứng phía sau Hoàng Thượng, ngó nghiêng mà mình.
Bạch Nghị xoay người, hơi vung tay lên.
Binh lính đứng bên l*иg sắt, liền lập tức kéo miếng vải đen xuống.
Tức khắc!
Không ai nói chuyện, chỉ có tiếng hút không khí.
Cố Dập Hàn trực tiếp nhíu mày.
Sau khi miếng vải đen rơi xuống, không có cái rương nào.
Mà là một cái l*иg sắt rất cao!
Loại l*иg sắc này ở trong cung dùng để giam giữ những mãnh thú sư tử, hổ…
Nhưng mà hiện tại trong l*иg sắt kia lại là một thiếu niên tầm 8 tuổi.
Cố Nặc Nhi ở trong lòng Cố Dập Hàn, trợn tròn đôi mắt như vì sao của mình nhìn.
Trong l*иg sắt là một nam hài, gương mặt nhỏ nhắn tuấn lãng, có thể thấy sau này lớn lên sẽ xinh đẹp như thế nào, từ khoé mắt đuôi lông mày đến cằm.
Ánh mắt nhóc cực kỳ trầm lạnh, có một cảm giác nguy hiểm người sống không được đến gần.
Mà hiện tại đang trong thời tiết trời đông giá rét. Vậy mà thiếu niên chỉ ăn mặc một chiếc áo bào đơn bạc!
Đầu ngón tay thon dài bị đông lạnh thành màu đỏ, đường như nhóc cũng không thèm để ý đến.
Chỉ dùng ánh mắt lạnh lẽo nguy hiểm kia nhìn, bỗng nhiên đối diện với tiểu công chúa trong lòng ngực hoàng đế.
Thần sắc trong ánh mắt Cố Nặc Nhi dần dần sáng lên!
Thật là một tiểu ca ca xinh đẹp!
Cố Dập Hàn nhíu mày kinh ngạc: “Bạch tướng quân, đây là…”
Bạch Nghị nhanh chóng giải thích: “Khi thần dẫn binh vào doanh địa của Nghiêu Hạ quốc, sau khi bắt được tướng lĩnh quả bọn họ, phát hiện ra thiếu niên này bị nhốt trong l*иg sắt.
Lúc đó thần tận mắt nhìn thấy người này cách l*иg sắt tay không gϊếŧ chết một mãnh tướng của Nghiêu Hạ quốc, cho nên bây giờ cũng không dám mở l*иg sắt ra, trực tiếp mang về kinh thành, để Hoàng Thượng định đoạt.”
Diệp thừa tướng đứng bên canh Cố Dập Hàn thấy thế, khởi bẩm nói: “Nghe nói Nghiêu Hạ quốc có biện phát tàn khốc để huấn luyện tử sĩ, là đem một đám nhóc con, tuổi nhỏ nếm vào bầy sói để chém gϊếŧ.
Đứa trẻ nào sống sót chính là Lang Vương trong bầy sói, sau này khi ra chiến trường có thể chỉ huy được đàn thú, đây cũng là một đứa trẻ. Chẳng lẽ thiếu niên này là ‘Lang Vương’ mà bọn họ huấn luyện ra?”
Cố Dập Hàn hơi nhăn mày: “Nếu đã là như thế, trước tiên không nên thả ra, để tránh cho việc ngang bướng khó thuần, ngược lại gây nguy hiểm.”
Nhưng mà đúng vào lúc này, Xuân Thọ công công hô to một tiếng: “Tiểu công chúa, ngài không thể đi qua.”
Cố Dập Hàn thất kinh cúi đầu nhìn lại trong ngực.
Không biết từ khi nào Cố Nặc Nhi đã tự nhìn xuống đất, chắc có lẽ trong lúc hắn hoảng hốt!
Chỉ thấy lúc này Cố Nặc Nhi đi từng bước nhỏ, một thân ảnh tròn trịa màu hồng nhạt đã muốn đi đến gần l*иg sắt rồi.
Mà thiếu niên tràn ngập nguy hiểm kia cũng đang đứng ở bên cạnh khung sắt.
“Nặc Nặc!” Cố Dập Hàn hô to, vội vàng muốn đi qua.
“Hoàng Thượng không thể, nguy hiểm lắm!” Chúng thần vội vàng ngăn cản Hoàng Thượng lại.
Nếu là thiếu niên kia muốn ra tay đả thương người thì khó mà vươn tới đây!
Tướng quân Bạch Nghị theo bản năng mà muốn rút kiếm bên hông ra, nhưng chỉ sờ được thắc eo mình!
Không xong.