Cố Dập Hàn ôm bé con trắng trảo mập mạp trong lòng, vui vẻ mà lấy mặt dán vào.
“Nặc Nặc thật thông minh, không hổ là nữ nhi ngoan của trẫm.”
Hắn chạm hai cái vào khuôn mặt nhỏ của Cố Nặc Nhi, vừa trắng nõn, giống như trứng gà lột vỏ, vừa chạm vào thì lập tức đỏ.
Hai bàn tay nhỏ của Cố Nặc Nhi đẩy hắn ra, âm thanh non nớt thúc giục: “Baba, mau thượng triều, đừng chậm trễ chính sự nha.”
Sau đó bé con ra hình ra dáng mà thở dài: “Thật không để Nặc Nặc bớt lo mà!”
Cố Dập Hàn bị hành động của bé con mà bật cười, các đại thần cũng cười vang theo.
Đúng lúc Xuân Thọ công công đưa qua một cái bánh sữa, hai tay nhỏ của Cố Nặc Nhi ôm gặm.
Cũng dựa vào trong lòng ngực Cố Dập Hàn, đôi mắt linh động nhìn xung quanh, nghe cái đại thần trong điện hổi bẩm công vụ.
Đúng lúc này, thị vệ canh cửa nhanh chóng bước vào đại điện, quỳ xuống đất khỏi bẩm: “Bệ hạ, Bạch tướng quân hồi cung, lúc này đã tiến vào của nam hoàng thành.”
Cố Dập Hàn nhướng mày, có chút ngoài ý muốn: “Mấy ngày hôm trước mới nhận được tấu chương, nghe nói Bạch tướng quân khải hoàn về kinh, lộ trình nhanh như vậy?”
Dứt lời, Cố Dập Hàn bế Cố Nặc Nhi lên, đi ra bên ngoài.
Cao giọng giao phó: “Các vị ái khanh, đi theo trẫm nghênh đón Bạch tướng quân khải hoàn!”
Mọi người vội vàng đuổi theo.
Cố Nạc Nhi ghé vào trong lòng ngực của baba nhà mình, ăn đến mức trên miệng toàn là vụng của bánh sữa.
Lỗ tai của bé hơi giật giật, liền nghe được ở phía sau Cố Dập Hàn là hai vị đại thần nói chuyện to nhỏ với nhau.
“Hoàng thượng mang theo tiểu công chúa, tự mình nghênh đón Bạch tướng quân, thật là vinh quanh.”
“Đó là điều đương nhiên, Bạch tướng quân dung mãnh thiện chiến, lần này chỉ có 3000 mãnh tướng, mà có thể đánh cho Nghiêu Hạ quốc liên tiếp thoái lui, tự nhiên Hoàng Thượng sẽ coi trọng hắn rồi.”
“Bạch tướng quân thật sự là nhân tài, nghe nói ở Nghêu Hạ quốc có một loại bí pháp có thể sử dụng mãnh thú. Ngoại trừ binh lính thì bọn họ còn có sói! Bạch tướng quân có thể đánh bại tất cả, còn bắt được quân địch, hoàn toàn xứng đáng là anh hung.”
“Đúng vậy, Bạch Nghị tướng quân lợi hại như thế, lại còn là bạn từ nhỏ đến lớn của Hoàng Thương, lần này không biết Hoàng Thượng sẽ ban thương cho hắn cái gì?”
Cố Nặc Nhi nghe bọn họ nói xong.
Nữa miếng bánh sữa còn dư lại liền không ăn vô được.
Tay nhỏ của bé con nhéo nhéo, bỏ vào bọc nhỏ trên eo mình.
Nơi đó còn có vài viên đường mà mình thích nhất.
Cố Dập Hàn ôm Cố Nặc Nhi vừa mới ra khỏi điện, liền thấy ở phía trước là một đội quân đen nghịt, áp chặt các từ binh, từng bước leng keng chỉnh tề đi đến.
Phía sau bọn họ, hình như còn kéo một cái rương lớn, bị một miếng vải đen bao trùng, không nhìn thấy rõ bên trong là gì.
Người cầm đầu có khuôn mặt chữ điền, khoảng 30 tuổi, vóc người cao lớn, tướng mạo uy vũ bất phàm.
Ánh mắt mình xung quanh, mang theo khí thể của quân nhân.
Đây là đệ nhất mãnh tướng của Đại Tề quốc, Đại tướng quân Bạch Nghị!
Năm tháng trước, Nghiêu Hạ quốc nhiều lần xâm phạm biên giới của Đại Tề, Bạch tướng quân dẫn quân xuất chinh, đi trấn áp!
Nhưng mà mấy tháng trôi qua, chỉ dùng 3000 quân, liền liên tục đánh lui Nghiêu Hạ quốc.
Thậm chí còn bắt sống được tướng lĩnh của quân địch.
Lần này hắn khải hoàn về kinh, dọc đường đi các bá tánh đều đứng ở bên đường hoan nghênh.
Đi đến trước mặt Cố Dập Hàn, Bạch Nghị uốn gối quỳ xuống đất, chắp tay thỉnh an: “Mạt tướng bái kiến bệ hạ!”
Giọng nói như chuông đồng, nội lực hung hậu.
Cố Nặc Nhi nấp ở trong lòng ngực Cố Dập Hàn, cũng ngó khuôn mặt bánh bao tròn trịa I ra, giọng ngọt ngào bập bẹ: “Bạch Nghị bá bá! Vất vả cho ngươi rồi…”
Ước chừng nữa năm Bạch Nghị mới nhìn thấy bé con này.
Trên khuôn mặt cương nghị có nét tang thương, lại lộ ra một nụ cười hiếm thấy.
Hắn hơi hơi chắp tay: “Công chúa điện hạ tốt.”
Cố Dập Hàn một tay ôm Cố Nặc Nhi, tay phải khẽ nâng: “Bạch tướng quân miễn lễ, đi trên đường cũng đã mệt mỏi. Trẫm đã phân phó, ở Tử Thần Diện vì ngươi mà chiêu đãi yến tiệc, ngươi hồi phủ nghỉ ngơi đi, buổi tối đến dự tiệc.”