Sau khi Hoàng Thượng vào Thừa Càn Điện, nhóm quan lại cũng dựa theo thứ tự quan võ mà nối đuôi nhau đi vào.
Dựa theo trình tự công việc, nhóm thừa tướng cùng thượng thu phân biệt công vụ của chính mình mà đưa ý kiến.
Đến phiên Lễ Bộ thượng thư, đây là quan viên đã được 50 tuổi.
Ông ta run run rẩy rẩy bước ra khỏi hàng, khom người dò hỏi Hoàng Thượng: “Bệ hạ, mấy ngày trước tuyết lớn, Lễ Bộ tiến hành ở thành đông, thành nam lập lều phát cháo, cứu tế người nghèo.
Nhưng có không ít ăn mày, thay phiên kết bè kết phái gây chuyện, ở bên ngoài bọn chúng uy hϊếp các bá tánh khác muốn đến nhận cháo, lấy hết toàn bộ số cháo về cho mình.
Loại chuyện này, thần đã nhiều lần phái cấm vệ ngăn lại, nhưng nhiều lần cấm không được, thần cho rằng, có lẽ phải có phạt thì mới có thể ngăn chặn được hiện tượng này, ý kiến của bệ hạ như thế nào?”
Trong mắt Cố Dập Hàn lạnh lẽo, lập loè ánh sáng bất mãn.
Hắn thấp giọng nói, tư thái lười biếng mà bễ nghễ: “Những lưu dân ăn mày kia dám ôm đoàn gây chuyện, thì còn chờ cái gì nữa?
Gϊếŧ một người răn trăm người, răn đe cảnh cáo. Làm một cái trả giá lớn thì những dám còn lại còn dám noi theo hắn sao?”
Cố Dập Hàn vừa dứt lời, tiểu gia hoả trong ngực gật gật thân mình.
Phát ra một tiếng giống như mèo con rầm rì.
Ngay sau đó, hàng lông mi thật dài của tiểu công chúa đột nhiên xốc lên.
Lộ ra một đôi mắt cực kỳ trong suốt xinh đẹp, trong ánh mắt còn mang theo vẻ vừa mới tỉnh ngủ.
Bé con xoa xoa mắt, mềm mềm hỏi: “Baba, gϊếŧ cái gì?”
Cố Dập Hàn vội vàng ôm chặt bé, nhẹ nhàng dỗ dành: “Nặc Nặc tỉnh ngủ rồi sao? Không gϊếŧ không gϊếŧ, baba cùng thượng thư bá bá nói giỡn thôi.”
Hắn nhìn về phía Lễ Bộ thượng thư, ánh mắt có ý bảo: “Đối với việc này, ngươi phái nhiều nhân thủ một chút đi, hiểu được phải lấy tình lấy lý là làm việc, cần phải giải quyết chuyện này bằng cách hoà bình.”
Tiểu công chúa Cố Nặc Nhi, từ khi có ý thức thì đối với Cố Dập Hàn ‘Nghiêm túc trông giữ’.
Cái gì mà nắm giữ quyền sinh sát trong tay, bé con này chỉ cần nghe được thì sẽ ấn tay của baba nhà mình.
Sau đó ánh mắt to tròn nhìn lại, âm thanh non nớt mềm mại: “Baba, không gϊếŧ không gϊếŧ.”
Cho đến bây giờ, tiểu công chúa đã rất nhiều lần ngăn lại bạo quân bệ hạ lạm sát người vô tội.
Cho nên hiện tại có tiểu công chúa ở đây Cố Dập Hàn rất chú ý đến hành vi của mình.
Lễ Bộ thượng thư nghe được ý chỉ, lại có chút buồn rầu.
Ông ta lại một lần nữa khom người bẩm tấu: “Nhưng mà bệ hạ, những tên ăn mày đó cũng không biết phân biệt đúng sai, bọn chúng đoạt cháo của bá tánh, nếu như chỉ nhận lấy giáo huấn nho nhỏ thì sợ rằng tạo thành đại loạn!”
Cố Dập Hàn lặng lẽ chỉ chỉ bé con trong ngực, trừng mắt nhìn Lễ Bộ thượng thư.
Nhưng mà lúc này, tiểu công chúa Cố Nặc Nhi lại nghe được lời nói vừa rồi.
Hai bàn tay nhỏ chống lên bàn, lộ ra một cái đầu tròn lông xù, nhìn về phía đại thần Lễ Bộ thượng thư ở phía dưới.
Bé mềm mại hỏi: “Thượng thư bá bá, có chuyện gì thế.”
Tiểu công chúa dò hỏi, Lệ Bộ thượng thư vội vàng kể lại sự tình một lần nữa.
Cố Nặc Nhi mở to đối mắt to tròn của mình nghe xong, ngửa đầu nhìn về phía Cố Dập Hàn.
“Cha, những tên ăn mày đó, cũng chỉ là muốn ăn thôi, tội này chưa đến hết. Nếu không, bắt lại những tên ăn mày làm chuyện xấu đó.
Giám sát phía sau bọn họ để bọn họ đi phát cháo, nếu phát không xong, ăn vụng thì trừng phạt bọn họ, không phát lương thực cho bọn họ.”
Bé con dùng bàn tay nhỏ bé trắng nõn của mình mà nắm lấy đầu ngón tay của Cố Dập Hàn.
Âm thanh ngọt mùi sữa mềm mềm mại mại: “Không gϊếŧ không gϊếŧ, tiên lễ hậu binh.”
Đây là mấy ngày hôm trước bé ở thư phòng Cố Dập Hàn nghe được.
Tiểu gia hoà này chỉ nghe được một lần thế mà bây giờ đã học được.
Lễ Bộ thượng thư nghe được lời nói, trong ánh mắt sáng ngời: “Biện pháp này của tiểu công chúa thật tốt! Vừa làm cho những tên ăn mày này sống, không để bọn chúng ăn không rồi ngồi. Đồng thời cũng đảm bảo cho các bá tánh còn lại ấm no, thần kính phục!”