Bé con chậm rãi mở mắt, lộ ra ánh mắt đen nhánh, giống như một cặp đá quý xinh đẹp.
Bé con nhìn Cố Dập Hàn, như là biết đây là phụ thân của bé, tiếng khóc đều nhỏ đi rất nhiều.
Cố Dập Hàn nhìn đến nữ nhi khó có được này, hắn vươn một ngón tay, chạm chạm vào nắm tay mềm nhỏ của bé con.
Tiểu công chúa chậm rãi không khóc nữa, đôi mắt dần dần có thể thích ứng được với ánh sáng.
Bé con có một đôi mắt sáng ngời, vừa mở ra vừa to vừa lớn.
Tò mò mà nhìn bốn phía, cuối cùng ánh mắt vẫn dừng lại ở trên mặt Cố Dập Hàn.
Bà đỡ ở bên cạnh cười nói: “Hoàng thượng ngài nhìn xem, tiểu công chúa rất thông minh, nô tỳ đỡ đẻ rất nhiều đứa bé rồi, cũng chưa thấy bé con nào có thể sớm như vậy mà trợn mắt nhìn người rồi! Tiểu công chúa sớm đã lanh lợi, ngày sau nhất định là chủ nhân của phúc trạch.”
Cố Dập Hàn cười to: “Nói rất đúng, trẫm thưởng.”
Xuân Thọ công công lập tức lấy từ trong tay áo ra hai nén vàng.
Bà đỡ cười đến mức hai mắt thành đường chỉ.
Cố Dập Hàn ôm ấp bé con, bé vừa mềm vừa nhẹ, cho dù ôm vào trong ngực cũng sợ làm đau bé!
Lúc này tiểu công chúa dường như đã mệt mỏi.
Đôi mắt nheo lại, đôi môi anh đào phun bong bóng.
Hai bàn tay nhỏ vừa mềm vừa hồng, đặt ở trên bụng nhỏ của mình.
Cố Dập Hàn càng nhìn càng thích.
Sợ lớn tiếng nói chuyện làm nữ nhi giật mình.
Hắn vẫy vẫy kêu Xuân Thọ đến gần, thấp giọng phân phó: “Truyền ý chỉ của trẫm, lần này mừng ái nữ đến, trẫm muốn đại xá thiên hạ, làm cho thế nhân đều biết, Cố Dập Hàn trẫm, mông ngôi sao ngóng ánh trăng, rốt cuộc cũng có một nữ nhi mềm mại!”
Trong phòng, Kiều quý phi nâng đỡ thân mình, yếu ớt mà gọi: “Bệ hạ…”
Cố Dập Hàn nói vào trong: “Ái phi, mắt thấy sắp muốn mưa to, trước tiên trẫm mang nữ nhi hồi cung, chờ thân thể ngươi tốt hơn thì trở về, trẫm có mang đến cung nhân tay chân lanh lẹ, đều để lại hầu hạ ngươi, lát nữa trẫm sẽ kêu hai thái y lại đây.”
Nói xong, Cố Dập Hàn liền ôm tiểu công chúa nhẹ chân mà bước ra ngoài.
Kiều quý phi: …
Hai đại nha hoàn ở bên cạnh trấn an nói: “Nương nương đừng vội, ngài có tiểu công chúa, sẽ không bào giờ mất đi ân sủng nữa.”
Đêm đó tiểu công chúa được sinh ra, sấm chớp cuồn cuộn đến, trời sinh dị tượng.
Nhưng ngày thứ hai, đồi núi khắp nơi hoa mai tranh nhau nở rộ, trong lúc nhất thời hương thơm bay ở mười dặm mà không dứt!
Thế nhân nhìn thấy cảnh này rất kinh hãi.
Tin tức tiểu công chúa khoác điềm lành, giáng thế mà đến nhanh chóng được lan truyền.
…
Ba năm sau.
Lại mà một năm thời tiết lạnh lẽo.
Gió đông lạnh thấu xương, chỉ mới đầu đông mà lạnh đến mức mọi nơi đều có tuyết phủ.
Hoàng thượng Cố Dập Hàn ngồi trên nhuyễn kiệu ngừng ở ngoài Thừa Càn Điện.
Các đại thần dã ở bậc thang, hai tay suỷ tay áo xuống, đã đợi một lúc lâu.
Nghe thấy tiếng cỗ kiệu hạ xuống đất, sôi nổi quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy bàn tay to của Cố Dập Hàn đầu tiên là vén mành lên, theo sau là Xuân Thọ công công vội vàng phái hai cung nữ, tay đang cầm mềm, hai tay căng ra, một trái một phải ở bên cạnh hoàng đế.
Vì ngăn cản gió lạnh thấu xương đến.
Các đại thần nhìn thấy tư thế này tức khác liều hiểu được.
Hôm nay Hoàng Thượng lại mang tiểu công chúa lên triều!
Tinh thần của nhóm thần tử trở nên phấn chấn, nét mặt toả sáng.
Chỉ cần có mặt tiểu công chúa ở đây, Hoàng Thượng đều có thể dễ dàng nói chuyện! Hôm nay thật có phúc.
Quả nhiên, thấy Hoàng Thượng thật cẩn thận, ôm trong ngực một bé con đi lên bậc thang bằng ngọc.
Mọi người đều nhìn thấy, trong ngực hắn là một bé con mặc áo cẩm y bông mùa đông, chân nhỏ thì mang một cái ủng nhỏ màu trắng có dây tua, tiểu công chúa đang ngủ say.
Chỉ thấy lông mi của tiểu gia hoả này hợp lại, ở trên da thịt tuyết trắng mà rủ xuống một cái bóng nhỏ xinh.
Da thịt vô cùng mịn màng, cái mũi nhỏ nghịch ngợm đáng yêu, một đôi môi anh đào phấn hồng, vì nguyên nhân ngủ mà ở chu chu lên.
Khi Hoàng Thượng ôm tiểu công chúa đi ngang qua, các đại thần sôi nổi mà chắp tay khom người, hoàn toàn không phát ra tiếng động nào ảnh hưởng đến giấc ngủ của tiểu công chúa.