Cố Dập Hàn vì muốn có một nữ nhi mà từng lập đàn tế trời, đối với liệt tổ liệt tông cùng chư vị thần minh mà thế: “Nếu có một nữ nhi, thì trẫm nguyện ý thu quân, dập tắt khói báo động, không gϊếŧ người vô tôi, không cho thiên hạ biểu tình khắp nơi.”
Ông lão vẫy vẫy ống tay áo rộng của mình, nước trong ao suối cũng vùng vẫy!
Đột nhiên, có một con cá chép vừa hồng vừa tròn bị dòng nước đẩy lên.
Không đợt Cố Dập Hàn phản ứng lại, ông lão đã phất tay đi.
Con cá chép nhỏ màu hồng kia liền lọt vào trong lòng ngực của Cố Dập Hàn.
Cố Dập Hàn sửng sốt, cúi đầu nhìn lại, thấy được tròng mắt đen linh động của con cá nhỏ trong lòng ngực.
Lại ngẩng đầu nhìn lại thì ông lão kia đã không còn nhìn thấy nữa.
Bỗng nhiên, con cá nhỏ trong lòng hắn run run.
Cố Dập Hàn cảm thấy trong tay nhẹ đi, sương trắng ngưng tụ tạo thành một tiểu cô nương ba tuổi mặc váy đỏ, trong tay còn giơ lá sen làm dù đứng trước mặt hắn.
Da thịt của bé con trắng nõn như tuyết, tóc đen dài khoác trên vai.
Một đôi mắt như quả nho trong suốt, còn mang theo ý cười nhìn Cố Dập Hàn.
Cánh tay trắng nõn dạo qua một vòng của lá sen, âm thanh mềm mại mà kêu lên: “Baba!”
Dứt lời, bé con mở ra cánh tay nhỏ của mình mà chạy lộc cộc về phía Cố Dập Hàn.
Cố Dập Hàn cũng vội vàng muốn chủ động đi qua ôm lấy bé con của mình: “Nữ nhi của trẫm.”
Nhưng mà, là một cái ôm vào hư không.
Hắn trực tiếp bừng tỉnh, thiếu chút nữa là té từ trên ghế xuống.
Nghĩ đến hình ảnh trong mộng, Cố Dập Hàn ngồi một lát, cũng không thể hồi phục lại tinh thần của mình!
Một niềm vui sướиɠ vô cùng lớn đánh sâu vào thể xác và tinh thần của hắn!
Có phải là hắn có nữ nhi, có phải hay không?
Đúng lúc này, đại thái giám Xuân Thọ bên người Hoàng đế, hoảng loạn mà chạy vào.
Xuân Thọ lớn tiếng bẩm báo: “Bệ hạ! Hôm nay quý phi nương nương đến chùa Thái Thuỷ dâng hương cầu tiểu công chúa, đột nhiên đau bụng không ngừng, hiện tại sắp hạ sinh!”
Xuân Thọ công công cảm giác bản thân mình vừa mới nói xong thì bỗng nhiên bên cạnh có một cơn gió lướt qua.
Vừa mới ngẩng đầu thì nguyên bản Hoàng Thượng đang đứng sau bàn thì bây giờ đã không còn một bóng người.
“Ủa? Bệ hạ đâu?”
Xuân Thọ đứng lên, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa.
Thì lại phát hiện, thân ảnh của Cố Dập Hàn đã đi xuống bậc thang.
Cố Dập Hàn vừa đi vừa phân phó: “Điều lệnh cho ba quân, vì trẫm khai đạo, trẫm muốn đi chùa Thái Thuỷ, đón nữ nhi vào cung!”
……
Vào trong đêm, bên trong thiện phòng chùa Thái Thuỷ, tiếng quát tháo của Kiều quý phi cũng không có ngừng lại.
Bà đỡ cùng thái y đều đã chạy tới, mà ở bên ngoài, Cố Dập Hàn càng nhiều lần thiếu chút nữa không nhịn được, muốn vọt vô mà xem tình huống bên trong.
Nhưng mà ở phía chân trời bỗng nhiên vang đến vào tiếng sấm.
Cuồng phong gào thét, trong phút chốc mây đên che cả ảnh trăng, dông tố quỷ dị kéo đến, mắt thấy muốn lập tức mà rơi xuống.
Phía sau núi chùa Thái Thuỷ, nơi không có người thấy, các động vật đều điên cuồng chạy đến hướng chùa miếu.
Trong đó có hồ ly, lão hổ, sói, chim sẻ, sóc…
Chúng nó đi đến gần đấy, sôi nổi mà rướn cổ lên nhìn về phía chùa miếu dang đèn đuốc sáng trưng.
Dường như đang chờ đợi điều gì đó.
Xuân Thọ khuyên nhủ: “Bệ hạ, ngoài trời sắp mưa, ngài mau vào trong nhà đợi thôi.”
Khuôn mặt Cố Dập Hàn trầm xuống, vẫn nhìn chằm chằm vào thiện phòng.
Sấm chớp đang từ xa đi đến gần, giống như ngay lập tức có thể bổ vào đầu của mọi người.
Đột nhiên!
Bên trong thiện phòng truyền ra một tiếng khóc nỉ non của trẻ con.
Tiếng chúc mừng của bà đỡ từ bên trong truyền ra: “Sinh rồi, chúc mừng Quý phi nương nương, là một tiểu công chúa!”
Cố Dập Hàn cực kỳ vui mừng, không màng đến Xuân Thọ công công khuyên can mà trực tiếp đi vào phòng sinh.
Vừa đúng lúc bà đỡ ôm lấy bé con trong trong tã lót đi ra ngoài bình phong.
Cố Dập Hàn thật cẩn thận mà nhận lấy, đây là lần đầu tiên hắn chủ động ôm lấy hài tử của chính mình.
Bé con nhỏ nằm trong tả lót, làm da cực kỳ mềm mại, lộ ra một loại hồng hào của đứa trẻ mới sinh.
Bé con nhắm hai mắt, nhưng mà khóc cực kỳ to, bỗng nhiên hình như bé con có cảm giác như bị phụ thân ôm lấy.