Thiếu niên cong cong khoé miệng, cho một biểu tình cực kỳ có lệ.
Lúc này Cố Dập Hàn cũng tránh ra được các đại thần kéo túm, trực tiếp chạy đến đem Cố Nặc Nhi bế lên.
Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Cố Nặc Nhi: “Bé ngoan không sợ, baba ở chỗ này.”
Cố Dập Hàn tức giận phân phó: “Còn tù binh còn lại, toàn bộ gϊếŧ chết cho chó ăn.”
Bé con trong lòng ngực hắn lại lo lắng.
Cánh tay béo mập lập tức kéo lại: “Không không không, baba, không được! Bọn họ còn có chỗ hữu dụng. Có thể để cho bọn họ đi giúp các ca ca tiểu công công đi gánh phân được không?”
Năm sáu tù binh còn sống sửng sốt.
Bọn tù binh: …
Trong đó có một người giãy giụa la to: “Chúng là mãnh tướng của Nghiêu Hạ quốc, ngày thường cầm dao gϊếŧ người. Cẩu hoàng đế nếu ngươi dám để cho chúng ta đi gánh phân, còn không bằng cho chúng ta một đao gϊếŧ chúng ta đi.”
Cố Dập Hàn cong môi cười lạnh: “Trẫm thấy đề nghị của công chúa không tồi, bọn họ dư thừa tinh lực, thất định sẽ dọn rất sạch sẽ, dựa theo lời công chúa nói mà làm đi.”
Bọn tù binh bị kéo đi, dọc đường đi đều là âm thanh hùng hùng hổ hổ của bọn họ.
Đại tướng quân Bạch Nghị nhìn thiếu niên trong l*иg sắt, trong lòng không ném nổi đau lòng.
“Bệ hạ, thiếu niên này…”
Còn không đợi hắn mở miếng, Cố Nặc Nhi liền túm chặt tay áo của Cố Dập Hàn.
Trong ánh mắt long lanh, trần đầy khẩn cầu, âm thanh mềm mềm của bé con: “Baba, thả tiểu ca ca xinh đẹp ra đi. L*иg sắt là giam cầm động vật, tiểu ca ca không phải là động vật nha, như thế nào lại nhốt lại?”
Cố Dập Hàn nhìn về phía thiếu niên, ánh mắt trong trẻo mà sâu thẳm đứng đó, môi mỏng lạnh nhạt mà miết thành một đường thẳng.
Chỉ là một thằng nhóc 8 tuổi mà lại có uy thế như vậy.
Cố Dập Hàn lo lắng hắn sẽ đả thương người, không mở miệng đồng ý, một bộ dáng trầm tư.
Cố Nặc Nhi triển khai tấn công, âm thanh mềm mại nói ra: “Baba ~ hắn vừa mới cứu Nặc Nặc ~ mẫu thân có nói, có ân báo ân, có thù báo thù ~ Nếu không báo ân, đêm nay Nặc Nặc liền ngủ không được ~ cũng không ăn cơm!”
Lập tức Cố Dập Hàn dở khóc dở cười: “Nặc Nặc, bé con này còn biết uy hϊếp baba nha!”
Hắn nhìn tiểu gia hảo trong ngực mình, mắt to ngập nước.
“Được rồi, Bạch Nghị, mở l*иg sắt ra.”
Bạch tướng quân chắp tay thi hành, lúc này, Cố Dập Hàn ôm Cố Nặc Nhi, bị cấm vệ quan vây quanh.
Bảo vệ an toàn của Hoàng Thượng cùng công chúa là chức trách của bọn họ.
Xích sắt bị cởi bỏ rơi xuống đất, vang lên một tiếng trầm đυ.c.
Thiếu niên từ trong ra, hắn không có mang giày, chân trắng nõn tràn đầy vết thương.
Hắn đạp lên trên nền tuyết mỏng dường như không cảm giác được lạnh.
Thiếu niên nhìn xung quanh một vòng, giống như đánh giá toàn hoàng cung này.
Cuối cùng, ánh mắt hắn vẫn dừng lại ở trên người Cố Nặc Nhi.
Bé con cũng đáp lại, vươn cánh tay mập nhỏ của mình mà vẫy vẫy.
Thấy thiếu niên không tính công kích người khác, Cố Dập Hàn liền nói: “Hắn cứu Nặc Nặc, cũng coi như có công, trầm liền ban thưởng cho hắn. Bạch Nghị, đứa nhỏ này liền giao cho ngươi dạy dỗ, ngươi dẫn hắn đổi một bộ trang phục sạch sẽ đi, nếu hắn ra tay đả thương người, thì ngươi cũng muốn bị phạt theo.”
Lập tức Bạch đại tường quân nhận nhiều nhiệm vụ như vậy, kinh ngạc một lúc, hắn chắp tay nói: “Vâng, thần sẽ không phụ thánh ý.”
Cố Dập Hàn gật đầu, ôm Cố Nặc Nhi xoay người rời đi.
Bé con ghé vào vai baba, cười giống như một cục bột trắng, xua tay cùng với thiếu niên nói hẹn gặp lại.
Cuối cùng, âm thanh bập bẹ còn theo gió truyền đến: “Tiểu ca ca xinh đẹp… nhớ mang giày vào nha!”
Bọn họ đi xa đến mức không nhìn thấy thân ảnh thì ánh mắt thiếu niên còn yên lặng nhìn theo.
Mặt mày trầm lặng, tuấn tú hơn người.
Bạch Nghị nhìn thiếu niên trước mặt, chú động hỏi han: “Ngươi có tên không? Nếu đúng thật sự không có, ta có thể cho ngươi…”
Lời hắn nói còn chưa xong, thì thiếu niên lạnh lùng ngắn gọn trả lời: “Dạ Tư Minh.”
Dứt lời, hắn tự mình đi về phía trước.
Bạch Nghị tướng quân vội vàng đuổi theo, trong lòng buồn bực không thôi.
Thiếu niên này, thật là kỳ lạ.