Trần Chấn Quân đứng bên cạnh Tần Lê Ca, đột nhiên nghĩ đến sự bất an của mình khi bước vào trò chơi kinh dị lúc trước, chân thành nói: “Đây là một trong những thế giới nhiệm vụ của trò chơi kinh dị. Mặc dù nghe có vẻ vô nghĩa, nhưng mọi người nên tin, thật sự sẽ chết người đó, tôi suýt chết trong nhiệm vụ thế giới trước đó của mình…”
Thiếu niên tóc vàng bĩu môi, trực tiếp ngắt lời ông ta: “Chú đang lừa ai vậy? Chú nói hiện tại chúng ta đang ở trong một trò chơi kinh dị, thế chú có thể chứng minh cho tôi thấy không.”
Trần Chấn Quân im lặng, vài giây sau ông ta nở nụ cười hung dữ, ấn nắm đấm và nói: “Nếu cậu muốn chứng minh, tôi có thể nha.”
“Chú muốn làm gì? Chú muốn đánh nhau à? Tôi nói cho chú biết, nếu chú muốn đánh nhau với tôi thì không thể thắng nổi tôi đâu.” Thiếu niên tóc vàng liếc mắt nhìn ông ta: “Lát nữa bị tôi đánh, chú đừng tè ra quần rồi đừng chạy về nhà méc mẹ… Á!”
Ầm!
Mọi người sững sờ đứng nhìn thiếu niên tóc vàng bị đấm mạnh bay vào tường, từ từ trượt xuống đất.
Không khí yên tĩnh, Ân Duyệt sửng sốt một chút, chạy tới kiểm tra vết thương của thiếu niên tóc vàng: “Anh không sao chứ? Chú Trần, chú đánh mạnh quá!”
Trần Chấn Quân cũng sửng sốt, không ngờ sức lực của mình lại trở nên mạnh như vậy, liền áy náy nói: “… Xin lỗi, tôi không nghĩ sức lực của tôi lại lớn như vậy.”
Tần Lê Ca quay đầu nhìn thoáng qua, dang hai tay về phía những người mới còn lại: “Ừ, chính là như vậy , nếu như muốn sống thì mọi người cố gắng lên. Nếu còn muốn chứng minh nữa thì…”
Tần Lê Ca chỉ về phía Ân Duyệt.
Những người mới theo bản năng nhìn qua, chỉ thấy Ân Duyệt đang ngồi xổm trên mặt đất, cẩn thận chạm vào vết thương trên da của thiếu niên tóc vàng, ánh sáng màu vàng nhạt từ tay cô bé truyền đến vết thương đang chảy máu, vết thương bắt đầu lành lại với tốc độ chậm.
“Bé Ân Duyệt, không cần tốn quá nhiều năng lượng ánh sáng đâu, như vậy là đủ rồi.” Diệp Tĩnh Nhã cau mày nói.
Ân Duyệt gật đầu, thấy thiếu niên tóc vàng hình như sắp tỉnh, liền dừng tay rồi quay lại chỗ bọn họ.
“Từ nay về sau chúng ta là đồng đội, mọi người tự giới thiệu đi.” Diệp Tĩnh Nhã nói.
Những người mới đến nhìn nhau, ngoan ngoãn nói tên mình.
Người đàn ông trung niên tên Trần Thắng, thiếu niên tóc vàng tên Lý Vĩ, trong số ba người còn lại, một người phụ nữ để tóc xoăn dài tên Tống Kiều, một người phụ nữ tóc ngắn tên Lâm Lị Lị nhìn có vẻ rụt rè, người cuối cùng là cậu bé trạc tuổi Ân Duyệt tên Mẫn Ân.
Tần Lê Ca nhìn đồng hồ, từ khi bắt đầu đến giờ đã gần mười phút, vòng bảo hộ có lẽ cũng sắp biến mất.
Hắn hỏi lần cuối: “Mọi người còn thắc mắc gì không?”
Không ngờ Lâm Lị Lị, người có vẻ rụt rè nhất tiến lên vài bước, lo lắng nhìn Tần Lê Ca: “Ừm, tôi, tôi muốn hỏi… tôi có thể xin chữ ký của cậu không?”
Những người cũ đứng phía sau không nói nên lời. Trần Chấn Quân nhỏ giọng phàn nàn với Ân Duyệt: “Các cô bé thời nay làm sao vậy? Tình hình hiện tại như vậy mà vẫn muốn xin chữ kí, Tần Lê Ca chắc chắn sẽ không đồng ý….”
Tần Lê Ca nói: “Được.”
Lâm Lị Lị mừng như điên, nhanh chóng lấy ra một quyển sổ, đưa cho Tần Lê Ca.
Tần Lê Ca vừa ký vừa hỏi cô: “Lị Lị? Chữ Lị nào?”
Lâm Lị Lị hãnh diện và cẩn trọng nói: “Mạt, Mạt của Mạt Lị… À không phải! Là Lị của Mạt Lị!”
Tần Lê Ca cười khẽ một tiếng, cuối cùng thêm vào “Tặng Lị Lị dũng cảm”, Lâm Lị Lị đỏ bừng cả mặt, nhận lấy cuốn sổ ôm vào ngực: “Cảm ơn cậu, kể từ khi cậu ra mắt, tôi đều xem phim của cậu, tôi thật sự rất thích cậu, cậu không chết thật sự quá tốt.”
Nói xong câu cuối cùng, khóe mắt cô đỏ bừng.
Tần Lê Ca đưa tay nhẹ nhàng chạm vào đầu cô: “Cảm ơn cô vẫn còn nhớ tới tôi.”
Đúng lúc này, một tiếng giòn tan đột nhiên vang lên, vòng bảo hộ dần dần biến mất.
Một cô hầu gái mặc đồ đen trắng bưng khay đi tới, trên mặt nở nụ cười: “Các vị khách quý, chủ nhân đã chuẩn bị bữa trưa và màn biểu diễn, mời đi theo tôi.”
Mọi người nhìn nhau rồi đi theo bước chân của thị nữ, không bao lâu đã đi đến trước một cánh cửa lộng lẫy.
“Bên trong chính là địa điểm ăn trưa, quý khách vui lòng tự mình đi vào.” Thị nữ cung kính cúi đầu với bọn họ.
Cánh cửa được mở ra, bên trong chuyền đến âm thanh mơ hồ, nhìn từ góc độ này có thể thấy vài người đang cầm ly rượu, nhìn về phía sân khấu đầy hứng thú.
“Mọi người đang xem biểu diễn sao?” Ân Duyệt tò mò dựa vào lưng Trần Chấn Quân, nhìn vào trong.
Chỉ thấy trên đài có một chú hề đeo mặt nạ đứng trên sân khấu đầy màu sắc, trên tay cầm vài cái bình, đang biểu diễn màn ném chai, khán giả dưới khán đài sôi nổi khen ngợi.
“Muốn xem thì vào xem đi.” Tần Lê Ca thuận tay vỗ đầu cô bé, đi vào trước.
Có mấy người chú ý tới động tĩnh ở cửa, nhìn về phía này vài lần, rất nhanh ánh mắt của bọn họ đều bị chú hề trên sân khấu hấp dẫn.
Bọn họ tùy ý tìm một cái bàn trống rồi ngồi xuống, trước mặt đã bày sẵn một bàn đồ ăn ngon, các món ăn trên bàn đến từ khắp nơi trên thế giới, trông rất phong phú.
Dù sao bọn họ cũng vừa mới đến nhiệm vụ thế giới, người cũ trong nhóm đều đề phòng không động đũa, những người mới thấy vậy cũng chỉ đành nhịn đói không ăn, lặng lẽ xem biểu diễn trên sân khấu.