Hệ thống vừa nói xong, Tần Lê Ca lập tức cảm thấy trước mắt tối sầm, không nhìn thấy gì nữa.
Hắn bình tĩnh lại, đang chuẩn bị cảm nhận sự thay đổi xung quanh, lại cảm giác được tay phải bị chạm nhẹ một cái.
“Vượt ải thất bại, bạn có muốn mở lại lần nữa không?”
Tần Lê Ca nhẹ nhàng hít vào một hơi: “Có.”
Trong quá trình huấn luyện căng thẳng, bỗng chốc đã đến thứ bảy, bốn người đang ngồi trên ghế sô pha, nín thở chờ đợi nhiệm vụ thứ hai bắt đầu.
Đến mười hai giờ trưa, một luồng ánh sáng trắng chợt bao trùm lấy cơ thể bọn họ.
Ngay khi bọn họ nhắm mắt lại và mở mắt ra, đã đến một thế giới khác.
Tần Lê Ca tỉnh lại đầu tiên, hắn còn chưa mở mắt đã cảm nhận được dưới thân khẽ lắc lư, hắn cũng đoán được tình huống hiện tại, khi mở mắt ra, quả nhiên hắn nhìn thấy một đại dương rộng lớn.
Bọn họ đang nằm trên một boong tàu.
Tần Lê Ca chậm rãi đứng dậy, bước xuống tấm đệm tắm nắng dưới người, ngẩng đầu nhìn về phía thân tàu xa hoa hình giọt nước cao chừng sáu tầng.
“Có vẻ như nhiệm vụ lần này được thực hiện trên tàu.”
Trên boong tàu ánh nắng chiếu rất ấm áp, Tần Lê Ca dựa vào lan can, lười biếng nheo mắt: “Ài, nắng ấm quá đi, hay là ngủ một giấc…”
“Ngủ cái đầu cậu!” Trần Chấn Quân còn chưa mở mắt đã nghe thấy những lời này của Tần Lê Ca, tức giận mắng hắn.
Ân Duyệt và Diệp Tĩnh Nhã cũng lần lượt tỉnh dậy, Diệp Tĩnh Nhã cúi đầu nhìn mục tiêu nhiệm vụ được viết trên đồng hồ của mình: “Gϊếŧ Siren… Siren là ai?”
“Siren* là một con quái vật biển có mặt người và thân cá trong thần thoại Hy lạp, nghe nói nó có giọng hát tự nhiên, thường dùng tiếng hát của mình để dẫn dụ người đi biển, khiến tàu đâm vào đá ngầm và chìm.” Tần Lê Ca nói xong nhún vai, “Có điều, mục tiêu nhiệm vụ cũng không nói rằng nhất định là thứ trong thần thoại Hy lạp kia.”
(*Siren có hình dạng giống người cá nhưng lại có giọng hát hay để thu hút người khác.)
Diệp Tĩnh Nhã nhíu mày: “Trong trường hợp này, nếu mục tiêu nhiệm vụ là Siren có đặc thù hoàn toàn khác, chúng ta tìm hắn như thế nào?”
“Cô đừng lo, nhiệm vụ sẽ không giao những vấn đề không giải quyết được.” Tần Lê Ca nói.
Ân Duyệt gật gật đầu, nhìn sáu người xa lạ vẫn còn hôn mê bên cạnh mình, tò mò hỏi: “Những người này là người mới sao?”
Một thiếu niên, một người đàn ông trung niên, ba người phụ nữ và một cậu bé.
Đội hình mới này có vẻ không đáng tin cậy lắm.
Diệp Tĩnh Nhã liếc mắt nhìn bọn họ, chú ý tới một người phụ nữ có vẻ ngoài rất nổi bật.
Người phụ nữ kia có mái tóc đen dài, vẻ ngoài lạnh lùng, mặc quần đùi đen, đi bốt cao đến đùi, vậy mà trong túi quần, nếu không nhìn lầm thì chắc là… một khẩu súng?
Dường như cảm nhận được ánh mắt của họ, lông mi của người phụ nữ tóc đen run rẩy kịch liệt, cô cố gắng tỉnh dậy, trước khi kịp nhìn rõ xung quanh, cô đã nhanh chóng rút súng ra, ánh mắt nhìn thẳng vào bọn họ.
Tần Lê Ca nhướng mày nhìn cô: “Không tệ, phản ứng rất nhanh.”
Người phụ nữ nheo mắt, cảnh giác đảo mắt qua từng người một, cuối cùng nhìn chằm chằm Tần Lê Ca: “Cậu là… Tần Lê Ca?”
“Đúng rồi, là tôi.” Tần Lê Ca mỉm cười đáp, “Thứ trong tai của cô có vẻ thú vị đấy, nó là gì vậy?”
Người phụ nữ sửng sốt một lúc, ánh mắt cô nhìn hắn đột nhiên thay đổi.
Tần Lê Ca nhìn tai nghe không dây đeo trên tai trái của cô, tinh thần lực của hắn chuyển động, nhưng lại không cảm nhận được tín hiệu rung động của tai nghe.
Tần Lê Ca nói: “Xem ra không dùng được nữa, chẳng lẽ máy liên lạc bị hư rồi sao?”
Người phụ nữ sắc mặt ngưng trọng, giơ súng trong tay lên chĩa vào Tần Lê Ca: “Rốt cuộc cậu là ai? Nơi này là nơi nào?”
Trần Chấn Quân cau mày, đang muốn bước tới thì Diệp Tĩnh Nhã đã rút súng ra, bước tới chắn trước người Tần Lê Ca, đối mắt với nòng súng của người phụ nữ.
Bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng, Tần Lê Ca làm đương sự vẫn bình tĩnh như cũ, thậm chí hắn còn đưa tay ra nắm lấy tay Diệp Tĩnh Nhã, kéo cô về phía sau.
Người phụ nữ có chút kinh ngạc, cô nheo mắt nhìn hắn, cười lạnh nói: “Cậu thật sự không sợ chết?”
Hắn đúng thật là không sợ chết.
Tần Lê Ca mỉm cười, chỉ vào khẩu súng trong tay người phụ nữ: “Nếu cô không muốn nổ súng, thì bỏ khẩu súng xuống đi.”
Từ những biểu hiện của người phụ nữ này, thì cô không phải là một người bốc đồng.
Quả nhiên, người phụ nữ lạnh lùng nhìn hắn hồi lâu, sau đó nhét súng vào túi quần, đưa tay về phía hắn: “Tôi tên là Thích Linh.”
Tần Lê Ca đưa tay ra bắt tay với cô, làn da hắn tiếp xúc với găng tay màu đen thô ráp trên tay Thích Linh, liền nhanh chóng thu tay lại.
Người phụ nữ tháo tai nghe xuống, cau mày nhìn biển rộng, vừa định nói gì đó thì bên cạnh đột nhiên có tiếng ồn ào từ đám người mới đến.
Năm người mới còn lại lần lượt tỉnh dậy, đầu tiên là hoảng sợ nhìn xung quanh, sau đó chuyển sự chú ý về phía Tần Lê Ca.
Tần Lê Ca đã sớm quen với hiệu ứng ánh đèn sân khấu, hắn hằng giọng, vẻ mặt tươi cười chào hỏi bọn họ: “Chào mọi người, hoan nghênh đến với trò chơi kinh dị.”
Năm người mới đến nhìn nhau, người đàn ông trung niên đeo kính từ dưới đất đứng dậy, cảnh giác nhìn hắn: “Tần Lê Ca? Cậu không phải đã chết lâu rồi sao? Sao cậu lại ở đây?”