Tôi Không Có Gì Ngoài Chỉ Số IQ

Chương 22

Biểu diễn được một nửa, chú hề bất ngờ đặt dụng cụ tung hứng xuống, cúi chào khán giả.

Người dẫn chương trình bên cạnh liền nói: “Màn biểu diễn tiếp theo yêu cầu khách mời biểu diễn cùng chú hề, chú hề sẽ xuống sân khấu để chọn người diễn cùng!”

Ở đây có rất nhiều người, âm nhạc và giọng nói của mọi người trộn lẫn với nhau, đây là lần đầu tiên Tần Lê Ca gặp một môi trường ồn ào như vậy kể từ khi khả năng điều khiển từ xa của hắn được nâng lên cấp hai, hắn bị âm thanh được phóng đại xung quanh làm cho đau đầu, khiến tầm nhìn của hắn trở nên mơ hồ.

Chú hề bước ra khỏi sân khấu theo nhịp trống, liếc nhìn xung quanh rồi đi thẳng về phía bàn bọn họ.

Chú hề đứng trước bàn bọn họ, dừng lại vài phút rồi đột nhiên kéo người đàn ông trung niên Trần Thắng đi về phía sân khấu.

Cậu bé tóc đen Mẫn Ân thấy thế, ngạc nhiên hét lên: “Wow, chú ấy thật may mắn khi được chọn!”

Trần Chấn Quân cầm chiếc chùy, nhìn Mẫn Ân như kẻ ngốc: “… Đứa nhỏ này chắc không thể cứu được rồi.”

Diệp Tĩnh Nhã quay đầu nhìn Tần Lê Ca, thấy hắn không nói lời nào, liền âm thầm nắm chặt súng, nhìn về phía sân khấu.

Người dẫn chương trình trên sân khấu hét lớn: “Bây giờ chúng ta hãy chào đón quý ông này tham gia tiết mục của chú hề, tiếc mục tiếp theo chính là ném đao bắn táo!”

Trần Thắng ban đầu vẻ mặt còn bình tĩnh, nhưng khi nghe thấy chú hề sắp biểu diễn gì, cuối cùng ông cũng lộ ra vẻ sợ hãi.

Người dẫn chương trình nói: “Mời quý ông hãy đặt một quả táo lên đầu, chú hề sẽ bắn quả táo một cách chính xác.”

Trần Thắng nhìn con dao sáng chói trong tay chú hề, run rẩy lùi về sau vài bước: “Xin lỗi, anh có thể tìm người khác không, tôi, tôi không làm được!”

Chú hề giữ chặt tay ông, đeo mặt nạ mỉm cười đối diện với ông, Trần Thắng cảm thấy rùng mình, trước khi kịp nhận ra, ông đã vô thức gật đầu.

“Ha ha, xem ra quý ông này nguyện ý tin tưởng chú hề!” Người dẫn chương trình hưng phấn nói: “Mời chú hề bắt đầu biểu diễn!”

Chú hề cầm mấy con dao, lùi lại vài bước và bắt đầu nhắm vào quả táo trên đầu Trần Thắng.

Tần Lê Ca ngồi ở dưới sân khấu, ngón tay khẽ cử động, một tia suy nghĩ cực nhỏ lao về phía chú hề, nhưng trước khi hắn đến gần thì đã bị một hàng rào không xác định chặn lại .

Rào cản này… thật sự ở ngay cạnh bọn họ? Nó xuất hiện khi nào?

Lông mi của hắn run lên, trước khi tia suy nghĩ được thu hồi vào trong cơ thể, con dao của chú hề đã nhanh chóng phóng ra, nhắm thẳng vào quả táo trên đầu Trần Thắng.

Những người mới đều thở phào nhẹ nhõm, trong khi những người cũ nhìn khuôn mặt của Trần Thắng với vẻ mặt rất nghiêm túc.

“Có gì đó không đúng.” Trần Chấn Quân nói: “Nhìn xem.”

Khán giả hoan hô như sấm, chú hề nhận tiếng vỗ tay, tri kỷ dẫn Trần Thắng mặt không biểu tình quay về chỗ ngồi.

Trần Thắng cứng ngắc ngồi trên ghế, lúc chú hề bước lên sân khấu, đầu ông bỗng nhiên đập mạnh xuống bàn.

Cô gái tóc dài Tống Kiều hét lên: “A!”

Máu ồ ạt phun ra từ phía sau đầu của Trần Thắng, bắn đầy khắp mặt cô, một con dao bạc được cắm chặt vào đầu ông, hình chú hề vẽ trên chuôi kiếm đúng lúc hướng về phía bọn họ.

Hình chú hề này giống hệt chú hề trên sân khấu vừa rồi, nhưng khóe miệng đã chạm đến tận tai, hắn cười quái dị, đôi mắt đỏ ngầu giận dữ nhìn chằm chằm bọn họ.