Tôi là trẻ mồ côi, từ nhỏ lớn lên nhờ tiền trợ cấp. Tuy rằng tôi vẫn luôn rất xui xẻo, nhưng không gặp được chuyện gì hết sức khó khăn. Tôi vừa học vừa làm, dựa vào tiền trợ cấp của quốc gia thi vào đại học, cứ như vậy trưởng thành một cách bình an.
Nhưng đồng thời tôi cũng siêu nghèo.
Nếu không tôi cũng chẳng ký hợp đồng với công ty quản lý để làm nghệ sĩ.
Mơ ước cả đời của tôi chính là có được một ngôi nhà của chính mình. Đáng tiếc là từ lúc tốt nghiệp đến giờ, tiền tiết kiệm trong thẻ ngân hàng chưa từng đột phá năm chữ số. Vẫn luôn sinh hoạt trong kinh tế căng thẳng thì đương nhiên nhà ở cũng xa xa không hẹn.
Ánh mắt tôi đóng đinh trên con số, thậm chí không kịp tự hỏi thêm gì nữa: “... Giám đốc, tôi có thể đồng ý chứ?”
Mạc Tầm không nhịn cười được: “Cô hỏi anh ta làm gì?”
Anh ta lộ vẻ mặt trêu chọc, nhìn thanh niên đang im lặng không lên tiếng đứng bên cạnh: “Ôi chao, nhân viên này của anh cứ như đứa con nít mà anh nuôi, làm gì cũng phải hỏi anh một câu trước đã.”
Tôi lập tức đỏ mặt, giải thích thay giám đốc: “Giám đốc là ông chủ của tôi, làm nhân viên thì đương nhiên phải nghe theo sự sắp xếp của ông chủ.”
Giám đốc rũ mi mắt nhìn tôi, lời ít mà ý nhiều: “Muốn làm thì cứ làm đi!”
Tôi vẫn hơi nghi ngờ: “Thế công việc của tôi thì…”
“Những lúc thời gian làm việc hai bên không xung đột cô vẫn có thể đi cho chúng ăn, còn nếu xung đột thì tôi tìm người làm thay ca của cô.” Anh ta lại lộ ra nụ cười lười biếng vi diệu, cổ vũ tôi: “Tiểu Ôn, đây bước quảng bá đầu tiên của vườn bách thú chúng ta đối với bên ngoài, làm cho thật tốt nhé, quay về tôi tăng tiền thưởng cho cô!”
Tôi lại cảm động đến nỗi nước mắt lưng tròng một lần nữa, thế cho nên bỏ lỡ biểu cảm như gặp phải quỷ của Mạc Tầm.
“Úi trời…” Mạc Tầm chà chà cánh tay, nổi hết cả da gà da vịt. Anh ta nỗ lực khôi phục nụ cười: “Vậy cô xem hợp đồng đi, không có vấn đề gì thì chúng ta lập tức ký tên. Đằng sau còn có kịch bản và lưu trình cần cô làm quen.”
Tôi còn đang đắm chìm trong suy nghĩ phải báo đáp giám đốc chưa thể thoát ra: “Nhất định tôi sẽ cố gắng!”...
Trước khi ghi hình, tôi thấy được danh sách khách mời.
Nam diễn viên trẻ đang nổi Dư Dạ Bạch, ảnh hậu Thư Di, đỉnh lưu Hạ Tuế An, ca sĩ Vương Hành Xuyên và thần tượng nhóm nhạc nữ Tề Toàn.
Năm người đều là ngôi sao lớn, đặc biệt là ba vị sau cùng, trước đó từng có thời kỳ không nổi và tin xấu bay đầy trời. Một thời gian trước bởi vì cùng nhau tham gia một tiết mục gameshow nên cực kỳ nổi tiếng, tuy rằng sau đó tiết mục kia đã bị cấm sóng, nhưng tôi cũng có nghe nói đôi lời.
Hoa Dương không thẹn là một trong những công ty giải trí lớn nhất, vậy mà có thể kéo mấy vị khách mời nổi tiếng cỡ này đến tham gia.
Có thể hợp tác với loại công ty đó, giám đốc cũng giỏi thật!
Diễn tập vài lần, học thuộc lòng lưu trình cơ bản, tôi bắt đầu nỗ lực truyền đạt lại cho đám động vật, để chúng nó cố gắng phối hợp với tiết mục, đừng khó xử các khách mời.
Đặc biệt là bầy khỉ, đừng vây quanh khách mời cười nhạo bọn họ độc thân.
Tuy rằng giám đốc nói với tôi rằng “Chúng nó sẽ phối hợp”, nhưng tóm lại giám đốc không nghe hiểu động vật nói gì, tôi vẫn nên đi câu thông trước thì tốt hơn.