“Chào giám đốc!” Nhưng tôi không có tâm trạng để ý đến những chi tiết kiểu này, hơi căng thẳng nên nói năng có chút lộn xộn: “Ngại quá, không nhận ra anh…”
“Nhân viên mới à?” Thanh niên tóc hạt dẻ tiếp lời trước: “Khó trách tôi chưa từng nhìn thấy cô.”
“Sao cậu nói nhiều thế?” Rõ ràng khóe môi giám đốc đang mỉm cười, biểu tình lại có vẻ trào phúng một cách vi diệu, nói chuyện cũng không khách khí: “Nhanh chóng dẫn người của cậu dạo một vòng, dạo xong có thể đi rồi đấy!”
Anh ta nói xong lại nói với tôi: “Không có việc gì, cô cứ đi làm việc đi.”
“Anh vội cái gì?” Thanh niên tóc hạt dẻ cũng không tức giận, ngược lại dùng ánh mắt không khiến người ta phản cảm đánh giá tôi: “Cô Ôn đúng không?”
Tôi hơi căng thẳng, không biết có nên nói chuyện với anh ta không, chỉ có thể hàm hồ “Vâng” một tiếng.
“Tôi thấy cô hơi quen mắt đấy!” Anh ta lâm vào trầm tư, một lát sau ngẩng đầu: “Anh Quý, không phải anh không muốn làm người dẫn đường trong gameshow à, để nhân viên này của anh làm chắc là được rồi chứ?”
Tôi nghe không hiểu: “Hả?”
“Đột nhiên tôi nhớ ra tôi đã nhìn thấy cô.” Thanh niên ôn hòa vô cùng ẩn ý: “Trước kia cô là người trong giới đúng không, hình tượng và khí chất đều tốt, thế này lên hình trong gameshow chắc là rất thích hợp.”
Tôi càng mờ mịt: “Ơ!”
“Nếu không ngại thì cùng đến văn phòng giám đốc nói chuyện đi!” Thanh niên ra dấu xin mời: “Anh Quý, không ngại chứ?”
Giám đốc không trả lời anh ta mà chỉ nhìn tôi: “Tùy cô có nguyện ý hay không.”
Nhìn ra giám đốc không hề có ý không vui, tôi dè dặt gật đầu: “Cứ theo ý anh!”
...
Nửa tiếng sau, ngồi trong văn phòng rộng rãi sáng ngời của giám đốc, cuối cùng tôi đã hiểu rõ ý tứ của anh ta.
Tối hôm qua quản lý có nhắc đến gameshow du lịch mang tên “Tôi và chuyến du lịch diệu kỳ của tôi”, giám đốc thật sự hợp tác thành công. Thanh niên này tên là Mạc Tầm, là quản lý cấp cao của Hoa Dương, đồng thời cũng là tổng đạo diễn của tiết mục đó, hôm nay đến đây tham quan trước, hai ngày nữa sẽ tiến hành bố trí vườn bách thú.
Nhưng bọn họ thiếu một người dẫn đường trong vườn bách thú… Chính là loại nhân viên có thể dẫn khách quý đi làm nhiệm vụ trong vườn thú. Anh ta đã hỏi giám đốc nhưng giám đốc không thích làm, vì thế anh ta tìm đến tôi.
“Nhưng tôi mới đi làm chưa được bao lâu, không quá quen thuộc với vườn bách thú.” Tôi ngượng ngùng nói: “Có rất nhiều người thích hợp hơn tôi.”
“Cô yên tâm đi, có lương.” Mạc Tầm lắc lắc ngón tay, ra hiệu bảo trợ lý đưa hợp đồng cho tôi: “Cô có thể xem phúc lợi trước, phần hợp đồng này sẽ không xung đột với hợp đồng của cô và vườn bách thú. Hơn nữa bởi vì đây là tiết mục gameshow hợp tác giữa hai bên, giám đốc của các cô cũng đồng ý rồi, cô làm việc này cũng sẽ tính là công việc bình thường, sẽ không bị trừ lương.”
Giám đốc không nói chuyện, tỏ vẻ cam chịu.
Ban đầu tôi còn định chống đẩy nhưng ánh mắt không chịu nghe lời đã bay đến chỗ thù lao trên hợp đồng trước tôi một bước.
Nhìn con số khiến người ta si mê hoa cả mắt kia, tôi âm thầm hít hà một hơi.
… Đời này tôi chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như thế!