Từ ngày đầu tiên nhậm chức tôi đã phát hiện ra, toàn bộ vườn bách thú Nam thành, các động vật đều thông minh quá mức, không có loại dã tính khó thuần, ngược lại đều có “linh” tính, rất thông hiểu con người. Đại bộ phận chúng nó đều có thể nghe hiểu lời tôi nói, thậm chí có một số con vật còn có thể tiến hành trao đổi với tôi mà không hề có chướng ngại gì.
Ví dụ như Phi Phi.
Nó vui vẻ phấn khởi hỏi tôi: “Chị Tiểu Ôn, khách mời sẽ chọn em chứ?”
Dựa theo quy tắc, khách mời cần phải chọn một động vật làm đồng bọn của mình, vị đồng bọn này sẽ làm bạn, cùng bọn họ vượt qua suốt một mùa gameshow.
Nhưng theo tôi được biết, bọn họ đều tuyển mấy loại động vật nhỏ không có sức sát thương như chim, cáo, gấu mèo Raccoon… Trong tình huống bình thường, sao có người sẽ chọn hổ làm đồng bọn chứ!
Tôi hơi khó xử nhìn dáng vẻ hùng dũng oai vệ của Phi Phi, không muốn lừa nó, cũng không muốn làm nó tổn thương, muốn nói lại thôi hồi lâu cuối cùng mở miệng: “Chị tuyển em, được chứ?”
“Hay lắm hay lắm!” Phi Phi vô cùng hào hứng: “Thế Lệ Lệ thì sao, Lệ Lệ nói nó cũng muốn có đồng bọn!”
Tôi: “...”
Câu hỏi này thật sự không biết nên trả lời như thế nào, tôi chọn từ bỏ.
Vào ngày tiết mục tổ chính thức quay chụp, giám đốc cũng tới hiện trường.
Anh ta không hề xuất quỷ nhập thần như suy nghĩ ban đầu của tôi, kể từ sau khi đi công tác về, anh ta vẫn luôn ở trong vườn bách thú.
Không phải ngồi trong văn phòng xử lý văn kiện chính là đi ra ngoài “tuần tra”.
Cụm từ này đột ngột toát ra trong đầu tôi đấy, tôi cứ thấy giám đốc ăn mặc trang phục thoải mái đi dạo trong vườn bách thú không phải thật sự nhàn nhã, anh ta đang nghiêm túc tuần tra mảnh đất này… Giống như quốc vương đang tuần tra lãnh thổ của mình vậy.
Mà mỗi lần anh ta vừa xuất hiện, các con vật đều sẽ ngoan ngoãn hơn nhiều.
Đôi khi anh đứng trên khu vực bờ hồ thuộc về chú hạc trắng kia, sau đó dựa vào lan can, sóng nước long lanh, ánh hoàng hôn phủ xuống, cứ như hòa hợp thành một thể với đất trời.
Nhưng anh ta luôn có thể nhận ra ánh mắt của tôi, đút tay vào túi quần vào xoay người: “Tiểu Ôn?”
“Chào giám đốc!” Tôi ngoan ngoãn chào hỏi: “Tôi tới cho anh Hạc… Hạc trắng ăn.”
“Để đó cho tôi!” Anh ta không tỏ ý kiến, tiếng nói trong trẻo, mặt mày mang vẻ ôn hòa: “Tôi cho nó ăn.”
“... Vâng.”
Tôi không dám nhìn lâu, cúi đầu đưa xô thức ăn cho anh ta.
Giám đốc thật sự quá đẹp trai, tôi cứ sợ mình nhìn ngây người tại chỗ, làm ra chuyện trồng cây si mất mặt gì.
Đúng ngày bắt đầu quay, khách mời và nhân viên công tác đều đã vào vị trí. Tôi nghe thấy các đồng sự bên cạnh hào hứng thảo luận ngôi sao nào đẹp, ánh mắt tôi lại lặng lẽ chuyển về phía giám đốc.
“Tiểu Ôn thấy sao?” Có đồng sự hỏi tôi: “Hạ Tuế An siêu đẹp trai đúng không?”
Tôi “A” một tiếng, hơi chột dạ: “Cũng đúng.”
Tôi nhìn thoáng qua Hạ Tuế An, không thể không thừa nhận là vị đỉnh lưu này cũng rất đẹp trai, nhưng hoàn toàn khác với của giám đốc… Hạ Tuế An có khuôn mặt tuấn tú, nụ cười ấm áp như ánh mặt trời, có một đôi mắt trong veo như chú cún con.
So với anh ta, khuôn mặt của giám đốc càng có tính công kích, anh tuấn gần như sắc sảo.
“Dư Dạ Bạch cũng rất đẹp trai mà!” Một đồng sự khác phản bác: “Bông hoa kiêu ngạo lạnh lùng! Haizzz, tôi thích nhất là loại đàn ông này!”