Trải qua một khoảng thời gian chung sống, tôi đã quen thuộc với đại đa số động vật trong vườn bách thú.
Đồng thời cũng hiểu biết đại khái là mỗi ngày chúng đều suy nghĩ về điều gì.
Ví dụ như đám khỉ trong vườn bách thú, ban đầu tôi cho rằng chúng chỉ tương đối nhiệt tình nên thấy tôi là lập tức vây quanh, cho đến khi tôi nghe thấy chúng nó nói…
“Ha ha ha, cô nhân viên chăn nuôi độc thân kia lại đến nữa rồi!”
“Tránh ra tránh ra, để tao xem để tao xem, cô ta vẫn còn độc thân à?”
“Không thể nào, không phải nhân viên trong vườn bách thú chúng ta đều kết hôn rồi hả?”
“Cho nên cô ta là người mới tới.”
“Nhân viên chăn nuôi trông xinh xắn dễ thương, sao đến một con đực cũng không có nhỉ!”
“Ha ha ha, Tiểu Ôn độc thân, Tiểu Ôn ế!”
Tôi bị một đám khỉ vây xem: “...”
Người không bằng khỉ cũng chỉ thế này thôi!
Lại ví dụ như chú hạc trắng xinh đẹp và khỏe mạnh trong vườn kia, ngày thường luôn bày ra dáng vẻ hờ hững chuyện gì cũng như gió thoảng mây bay, thật ra mỗi ngày đều giao lưu đạo lý nhân sinh với tôi.
“Đồng chí Tiểu Ôn, thân thể là vốn liếng để làm cách mạng.”
Hạc trắng ưu nhã chải lông, giọng điệu từ ái: “Cô nên học tôi cách làm việc và nghỉ ngơi mới đúng.”
Tôi: “... Anh Hạc à, mỗi ngày mới 7 giờ tối anh đã ngủ, thần thϊếp không thể làm được đâu!”
Ngẫu nhiên nó nổi hứng cũng sẽ bình luận du khách tham quan.
“Sao nhân loại này cứ nhìn chằm chằm vào nhân viên chăn nuôi lâu thế? Không phải gã ta đã có bạn tình à?” Hạc trắng giang cánh, dẫn dắt từng bước: “Đồng chí Tiểu Ôn cũng đừng để loại người trong ngoài trái ngược, ăn trong chén còn nhìn trong nồi như thế lừa.”
Tôi: “... Vâng, anh Hạc!”
Nó còn rất quan tâm đến đại sự trong vườn bách thú, sẽ phát biểu ngôn luận sắc bén của mình khi Phi Phi và Lệ Lệ ngao ngao kêu đói quá: “Đồng chí Tiểu Ôn, không thể cưng chiều trẻ con, hoa trong l*иg kính chưa trải qua gió táp mưa sa thì làm sao có thể trưởng thành!”
Tôi: “Nhất định tôi sẽ không cưng chiều chúng nó!”
Hạc trắng rất vừa lòng, nhưng không biết nó nhớ tới điều gì, giọng điệu lại trở nên nghiêm khắc: “Tôi còn nghe nói, Tiểu Khổng ở cách vách mời cô xem nó xòe đuôi, coi như đó là tiền công nhờ cô tìm bạn tình cho nó… Đây chính là tham ô nhận hối lộ bất chính đấy! Phải bóp chết từ trong nôi!”
Tôi vội vàng phụ họa: “... Thằng nhỏ Tiểu Khổng này còn chưa tới thời kỳ động dục đâu, đại khái nó chỉ nói đùa vậy thôi, anh yên tâm, nhất định tôi sẽ phê bình nó một cách nghiêm khắc.”
Còn cả chú hổ Phi Phi.
Tính cách nó hoạt bát ngây thơ, mặc dù tôi không cho nó ăn thêm, nhưng nó cũng không mang thù, mỗi ngày đều vô cùng cao hứng lẩm bẩm một mình hoặc là nói chuyện với chú chim nhỏ trên đỉnh đầu nó.
Đôi khi nó cũng hỏi thăm tôi: "Nhân viên chăn nuôi, khi nào giám đốc vườn thú về thế?"
Tôi cảm thấy nó rất đáng yêu, vì thế cười khẽ nói: "Để chị..." hỏi thăm giùm em thử xem.
Kết quả giây tiếp theo nó đã ngao ngao hai tiếng, vô cùng phấn chấn nói: "Tốt nhất là vĩnh viễn đừng về nữa, ha ha ha!"
Tôi: "..."
Giám đốc, tóm lại tình cảm của anh đã trao sai người!